“Đi luôn sao?” Chung Diễn nhìn ba người dưới đất, rồi quay lại liếc Cố Huyền Nghiễn, chần chừ hỏi: “Mặc kệ họ hả? Nếu cứ để yên như vậy, chưa đầy hai ngày cả giới tu chân đều sẽ biết ngươi phế tu vi của người khác đấy.” 
Tuy rằng người đánh lén, ác miệng nhục mạ người khác là đối phương, nhưng thanh danh của hai người bây giờ rất xấu, thêm cả việc Cố Huyền Nghiễn ra tay quá mức tàn nhẫn, những đạo tu khác chưa chắc sẽ đứng về phía hai người. 
Phải nói là, sẽ không có ai đứng cùng chiến tuyến với họ cả. 
Cố Huyền Nghiễn lại chỉ đáp: “Chắc thế.” 
“Ngươi không để ý sao?” 
Cố Huyền Nghiễn hơi nhíu mày: “Tại sao phải để ý?” 
Chung Diễn không có cách nào phản bác được. Bây giờ hắn mới nhớ rằng, đối với Cố Huyền Nghiễn mà nói, ngoại trừ chính y, sống chết của những người khác chẳng là cái thá gì cả, ánh nhìn và ngôn luận từ bên ngoài không may mảy ảnh hưởng đến y. 
Trong bản gốc, y luôn luôn ngụy trang, chẳng qua là để tiện làm một ít việc cá nhân. Mà bây giờ, y đã rời khỏi sư môn, không cần phải giả vờ đạo mạo nữa, làm việc càng lúc càng không nể tình. 
… Cũng được mà, ít nhất lỡ hắn không tìm được cách loại bỏ huyết thệ này, một tháng sau về chầu trời, thì Cố Huyền Nghiễn cũng sẽ không quá đau lòng. 
Hai người tiếp tục ngự kiếm bay về phía trước, Cố Huyền Nghiễn dẫn đường, Chung Diễn đi theo. 
Mấy hôm nay mưa thu liên miên, tuy rằng đã tạnh nhưng trên bầu trời vẫn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-de-van-chua-diet-khau-ta/1342409/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.