Tối nay không có trăng, sắc trời đen như mực, chỉ nghe thấy mỗi tiếng gió tuyết thổi vù vù ngoài cửa sổ. 
Tuy mới nãy vẫn còn đùa giỡn với hệ thống, nhưng giờ nghĩ đến mai rồi hắn có khả năng phải chết, thì Chung Diễn lại mất ngủ. Phần lớn sự bất an này không đến từ sự sống và cái chết, mà xuất phát từ suy nghĩ, nếu hắn chết rồi, không biết Cố Huyền Nghiễn có xảy ra chuyện gì hay không. 
… Ai bảo mỗi lần Cố Huyền Nghiễn lên cơn thì khủng bố thế cơ chứ. 
Hắn lăn qua lộn lại trên giường một hồi, đột nhiên nghĩ ra, “Hay là ta để lại cho y một phong thư?” 
Hệ thống: “… Dặn dò hậu sự à?” 
“Ngươi câm miệng đi.” 
Ngọn nến nhập nhèm, ngoài cửa sổ toàn là âm thanh gió cuốn tuyết rơi. 
Chung Diễn trải ra một tờ giấy, gặm cán tìm từ chấp bút, không biết nên viết cho Cố Huyền Nghiễn cái gì, nghĩ ngợi hồi lâu mới viết lác đác mấy câu nhắn nhủ. 
“Sống chết có số, không cần lưu tâm.” 
Suy nghĩ chút nữa lại bồi thêm một câu, “Sau này cũng không cho phép giết người nữa.” 
Vừa mới đặt bút xuống, cửa sổ đã bị gió làm mở tung. Tuyết lạnh ùa vào căn phòng, thổi tắt ngúm ngọn đèn. Chung Diễn phát hiện khác thường, lập tức trở mình rút kiếm, ngờ đâu bị người ở phía sau đè lại. 
“Sư huynh, là ta.” Cố Huyền Nghiễn nắm lấy tay Chung Diễn thấp giọng nói, “Ta về rồi.” 
Dứt lời, y bấm niệm pháp quyết, thắp lại ngọn đèn. 
Ánh sáng trong phòng bừng lên, Chung Diễn thấy rõ người trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-de-van-chua-diet-khau-ta/1342413/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.