Thành trấn cách Thanh Nham không xa lắm, linh lực trong cơ thể Chung Diễn không ổn định nên khó thể nào ngự kiếm được, đi bộ tầm một khắc cuối cùng cũng thấy được bóng dáng thành trấn. Thành trấn này có tên là Bình Dương, trông qua rất đông đúc và giàu có. Tuy sắc trời đã tối nhưng trên đường vẫn tấp nập người qua lại, ven lề còn có mấy quán trà tiệm mì đang rao hàng. Người qua đường dường như không thấy lạ lẫm gì với Cố Huyền Nghiễn và Chung Diễn đang cắp kiếm mà đi, dù sao thì Tây Nam cũng là vùng đất của đạo tu, ngay cả mấy người buôn bán nhỏ, dân chúng thấp cổ bé hỏng cũng thường xuyên được gặp tu giả. Hai người dừng lại bên đường, tùy tiện vào một khách điếm. Một tiểu nhị lanh lợi chạy ra đón chào, khom người đầy tươi cười, “Hai vị tu giả, ở trọ hả?” Cố Huyền Nghiễn gật đầu, “Một gian phòng hảo hạng.” Chung Diễn sững sờ, nghiêng đầu nhìn Cố Huyền Nghiễn: “Một gian sao?” Cố Huyền Nghiễn cũng quay đầu nhìn lại, “Sao vậy?” Ừm… Chung Diễn vốn muốn hỏi vì sao không phải hai gian, nhưng mà lại trông thấy dáng vẻ bình tĩnh của Cố Huyền nghiễn, cứ như một hay hai gian phong không phải chuyện gì ghê gớm lắm, làm cho hắn không biết nên mở lời thế nào, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Một gian thì có hơi chật đấy…” “Hôm ở thiền viện sư huynh cũng ở cùng một gian với ta mà.” Thanh âm của Cố Huyền Nghiễn vô cùng ôn hòa, “Bây giờ là làm sao vậy?” Làm sao ư, Chung Diễn cũng không biết, chỉ là đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên lắm. Có lẽ từ lúc Cố Huyền Nghiễn nói hắn là đạo lữ của mình trước mặt mọi người thì đã tạo cho hắn một bóng ma. Nghĩ đến đó Chung Diễn lại xoắn xuýt đầy quái lạ, nói cũng đúng, đâu phải chưa từng ngủ chung chứ. Hai người lên lầu, Cố Huyền Nghiễn khép cửa lại rồi mới mở miệng nói: “Sư huynh, hôm nay chúng ta rời khỏi sư môn tức cũng đã trở thành tán tu, không còn sự bảo vệ của môn phái Thanh Nham nữa. Thanh Nham nhất định sẽ thông truyền chuyện này với tất cả các môn phái ở Đại Hoang, đến lúc đó đoán chừng sẽ có vài người đến gây rắc rối, để an toàn, chuyến đi này chúng ta phải ở bên cạnh nhau.” Chung Diễn lập tức hiểu rõ ý y. Hai người xem như đã bị trục xuất khỏi sư môn. Chiếu theo lệ cũ, đệ tử có đạo đức cá nhân không đứng đắn bị trục xuất khỏi sư môn đều phải thông truyền với các phái ngũ tu, nói rõ đệ tử đó đã không còn quan hệ gì với môn phái nữa, từ nay về sau, sinh tử vinh nhục, tuyệt không liên can. Mà trở thành tán tu sẽ rất dễ bị những tu giả tâm thuật bất chính giết người cướp tu vi. Dù sao thì giết tán tu cũng không cần kiêng kị môn phái, sẽ chẳng có đồng môn nào đến trả thù cả, thuận tiện bớt được việc. Chung Diễn nghĩ vậy thì cúi đầu kiểm điểm sâu sắc lại bản thân, Cố Huyền Nghiễn đã cân nhắc lâu dài như thế, còn mình thì vì chuyện ở chung một chỗ mà xoắn xuýt, đúng là tầm nhìn thiển cận quá mà! Cố Huyền Nghiễn cũng không để trong lòng lắm, rót cho Chung Diễn một chén trà nóng rồi bảo: “Sư huynh yên tâm, chỉ cần ta còn ở đây, ta nhất định có thể bảo vệ cho huynh chu toàn.” Cố Huyền Nghiễn nói là “có thể” chứ không phải là “sẽ”, giọng điệu y lạnh nhạt nhưng lại muôn phần chắc chắn. Tu giả có thể sớm phá cảnh nhập giới thì ắt hẳn là hạc giữa bầy gà, mà tu giả còn trẻ như vậy đã tới kỳ Tiểu Thừa, thiên hạ đến nay cũng chỉ có mình y mà thôi. Đây chắc là sự tự tin của một cường giả… Chung Diễn yên lặng nghĩ vậy uống thêm ngụm trà nữa, đoạn nhắc nhở, “Ngươi đã đồng ý với ta không được giết người.” Cố Huyền Nghiễn thấy hắn nghiêm túc như thế thì nhịn không được bật cười, “Đương nhiên, lời sư huynh nói ta đều nhớ.” Chung Diễn thấy y không phải qua loa lấy lệ với mình mới an tâm đôi chút. Hắn đến trước giường lấy thuốc Thanh Vưu cho ra, thấy Cố Huyền Nghiễn vẫn ngồi bên bàn, bèn nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Sư đệ, ta muốn bôi thuốc.” Cố Huyền Nghiễn dường như không hiểu ý hắn lắm, vẫn ngồi đó nhìn Chung Diễn, gật gật đầu nói: “Được.” Chung Diễn: “…” Mãi đến khi nét mặt Chung Diễn lộ ra sự khó xử Cố Huyền Nghiễn mới không trêu chọc hắn nữa, ấm giọng bảo: “Sư huynh bôi thuốc đi, ta xuống lầu gọi chút đồ ăn.” Chờ Cố Huyền Nghiễn ra khỏi cửa, tiếng bước chần dần đi xa, Chung Diễn mới vừa cởi áo ra bôi thuốc vừa lải nhải: “Sao ta cứ cảm thấy Cố Huyền Nghiễn càng ngày càng quái.” Hệ thống hỏi lại: “Ồ? Quái chỗ nào?” Chung Diễn suy tư: “Nói không nên lời… Ngươi không cảm thấy y rất kỳ quái sao?” “Ta cảm thấy ngươi còn kỳ quái hơn đấy.” Hệ thống nói, “Trước kia ngươi sống ở ký túc xá với bạn bè cũng không tự nhiên như vậy sao? Mỗi lần thay quần áo lại đuổi hết bạn cùng phòng ra ngoài?” Chung Diễn bị bới móc mà chẳng cãi lại được gì, “Sao ta cứ cảm thấy giọng điệu của ngươi có chút hả hê nhỉ?” Hệ thống ngôn từ chính nghĩa: “Không được nói bậy, thời gian làm việc chúng ta tuyệt đối công tư phân minh!” “…” Chung Diễn nghe thế cũng chẳng còn hứng tìm hiểu gì nữa, đổi đề tài hỏi: “Cố Huyền Nghiễn bị trục xuất khỏi sư môn, bây giờ cốt truyện đã lệch xa bản gốc cả ngàn dặm rồi, không biết nó sẽ phát triển như nào nữa, có phải ta không cần làm theo thiết lập nhân vật nữa, từ nay về sau có thể tự do phát huy đúng không?” “Thiết lập của ngươi sụp đổ từ lâu rồi.” Hệ thống thở dài, đoạn nói: “Tùy ngươi thôi, dẫu sao tính chất của thế giới này cũng thay đổi rồi mà.” “Tính chất gì cơ?” Hệ thống lẩm bẩm: “Tính hướng.” Chung Diễn: “???” Chung Diễn còn đang muốn hỏi tính hướng gì thì cửa đã bị đẩy ra, Cố Huyền Nghiễn bưng vài món ăn bước vào. Thấy Chung Diễn đã bôi thuốc xong, y bèn dọn bát đũa ra gọi Chung Diễn tới dùng cơm. Chung Diễn chưa bao giờ tới thành trấn, tính ăn xong sẽ ra ngoài đi dạo một vòng, ai mà ngờ được cơm còn chưa lưng bát thì trời đã đổ cơn mưa. Mưa lớn thì thôi đi, đã thế còn liên miên không dứt. Màn đêm buông xuống, đèn hoa sáng lên. Nhìn ra ngoài cửa sổ, mái hiên nhà nào cũng treo đèn lồng, kéo dài thẳng tắp về cuối con đường. Chỉ còn mỗi mấy quán rượu lầu trà mở cửa, bởi vì mưa nên chẳng có vị khách nào cả, tiểu nhị ngả mình lên bàn đánh một giấc, đường phố thỉnh thoảng có vài người trẻ tuổi lướt ngang qua, trên người khoác áo tơi trên tay cầm cây dù, mỗi bước đi đều rất chậm rãi. Lâu lâu họ lại đạp chân lên một vài vũng nước, tiếng nói cười to nhỏ lấp ló dưới cây dù, phiêu tán trong cơn mưa. Nửa thành ươm thu thủy, đèn đóm thắp ngàn nhà. Lúc này nếu ở Thanh Nham, hẳn là thời gian nghỉ ngơi sau khi luyện tập xong xuôi. Chung Diễn lười biếng chống tay trên bệ cửa sổ, cảm thấy rất mỹ mãn: “Từ nhỏ tới nay ta chưa bao giờ được ngắm thành trấn về đêm cả, ta thấy, làm một dân chúng bình thường cũng không tệ lắm.” Cố Huyền Nghiễn đứng bên cạnh bảo: “Bình Dương chỉ là thị trấn nhỏ thôi, sau này ta sẽ dẫn sư huynh đến Trường Tân, đi ngắm cảnh ở phố hoa đăng và cầu sương khói.” Chung Diễn như được gợi ra lòng tò mò, vội hỏi: “Bao giờ?” Cố Huyền Nghiễn đáp: “Chỉ cần có thời gian sẽ đi.” Chung Diễn nói thầm trong lòng: Có lẽ ta không còn thời gian nữa… Ở Thanh Nham, khi Chung Diễn nghe Thanh Vưu nói về cách giải huyết thệ thì trong lòng có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, ngâm mình trong tàng thư các của Thanh Nham cả ngày, tìm kiếm những ghi chép về huyết thệ, ý muốn tìm một cách xử lý khác, nhưng hắn vẫn không thu hoạch được gì. Có rất ít sách ghi chép về huyết thệ, giải pháp viết bên trong lại càng qua loa hơn. Chung Diễn mệt mỏi chịu thua, xem ra trừ hai cách Thanh Vưu cho hắn thì đúng là ngay cả đường vòng cũng không có mà đi. Trong đầu Chung Diễn đã rối như tơ vò, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: “Dù sao cũng xuống núi rồi, mai chúng ta lên đường ngay được không?” Từng cơn gió nhẹ lùa qua cửa sổ, có vài giọt mưa lất phất đóng lại trên gương mặt hai người. Cố Huyền Nghiễn đóng cửa sổ lại, nhẹ giọng đáp: “Sư huynh muốn đi lúc nào thì đi lúc ấy.” Cố Huyền Nghiễn hôm nay sao mà dễ tính thấy lạ, điều này làm cho Chung Diễn có chút không quen, hỏi lại lần nữa: “Thật vậy chăng?” Cố Huyền Nghiễn không đáp chỉ cười bảo: “Sư huynh mau đi ngủ đi.” Chung Diễn cũng không truy hỏi nữa, ưỡn mình một cái, ngữ điệu hơi mệt mỏi: “Ừm vậy đi ngủ nào.” Có vẻ vì đi đường mệt nhọc, trên người còn có vết thương nên Chung Diễn vừa đặt lưng xuống đã chìm vào giấc nồng. Hắn không phát hiện rằng, đến tầm nửa đêm, Cố Huyền Nghiễn nằm bên cạnh bỗng đứng dậy. Mưa đã tạnh, bên ngoài chỉ còn mỗi âm thanh nước từ mái hiên nhỏ tí tách xuống. Cố Huyền Nghiễn mở cửa sổ ra, lúc lâu sau, có một con chim ưng không biết bay từ đâu tới, nhẹ nhàng linh hoạt đậu bên bệ cửa sổ. Diều hâu kia cả người đen như mực, chỉ có mỗi đôi mắt đỏ như máu tươi, quanh thân đều là ma khí, nhưng dường như nó có thể cảm nhận được uy áp của người trước mặt nên cứ đứng im không nhúc nhích, mặc cho Cố Huyền Nghiễn lấy tờ giấy trên đùi nó xuống rồi mới run rẩy cất cánh, mất hút trong màn đêm một lần nữa. Cố Huyền Nghiễn mở tờ giấy ra, phía trên chỉ có tám chữ. “Đã dọn ốc xá, chờ quân đến ở.” Cố Huyền Nghiễn bình tĩnh không chút gợn sóng mà đọc hết, sau đó đưa tay bấm niệm pháp quyết, ném thư ra ngoài cửa sổ, tờ giấy hóa thành tro tàn, im hơi lặng tiếng tan vào hư không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]