Năm Lương Lạc Thi 16 tuổi gặp được Lục Tề Minh, hoa nở trăng vừa tròn, thề ước bên nhau đi qua tháng rộng năm dài. Đó người con trai khiến cô từng kích động muốn chết vì anh ấy. Vì muốn đứng bên cạnh anh mà vùi đầu học hành chăm chỉ, vì anh mà trở thành một kỹ sĩ theo sau anh trong game. Mở mắt ra là thấy anh ấy, nhắm mắt lại cũng chỉ nghĩ đến anh ấy.
Nhưng Lạc Thi đời này cũng không ngờ được lời thề thiên trường địa cửu năm ấy, vào hôm nay sẽ biến thành truyện cười. Năm năm sau, bên cạnh là một người con gái xa lạ, gương mặt trong suốt bình thản giống như mây trắng lướt qua trên đỉnh núi, và con tim lại cách thật xa với cô.
Bàn tay đã từng sưởi ấm sinh mệnh của cô, trong chớp mắt giống như trăm hoa bị nghiền nát tàn lụi rơi xuống. Tình yêu của thanh xuân, vốn dĩ phải thanh khiết như mây trời mùa thu, vì cớ gì mà lại thành khúc hát đau buồn thời niên thiếu hỗn loạn và những ý nghĩ giả dối. “Tình yêu chưa bao giờ là thiên trường địa cửu mà chỉ có thể sớm nở tối tàn. Thanh xuân thì càng là thế, chỉ có thể thoáng qua trong giây lát.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.