Edit: Tịnh Hảo
2, Nghìn năm tìm kiếm trên thế gian này, không bằng một đêm vợ chồng khóc trên bờ vai.
Đường Lâm Lâm ăn cơm xong thì trở về, nhìn thấy bộ dáng này của tôi, sợ hãi, hỏi tôi, “Lạc Thi, cậu sao vậy? Sao thế?”
Tớ nắm lấy tay của Đường Lâm Lâm, giống như người chết bắt được tấm bè gỗ cuối cùng, sốt ruột hỏi, “Lâm Lâm, tuần trước nhờ cậu giúp tớ xem bản thảo đánh máy, cậu không làm sai chứ?”
Đường Lâm Lâm kỳ quái nhìn tôi nói, “Không có, đánh máy xong tớ liền để trong cặp hồ sơ, đưa đến văn phòng biên tập. Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?”
“Hình như văn bản chính xác trong máy tính của tớ bị người nào đó xóa hết rồi… Cậu xem đi… Có người đụng đến máy tính của tớ không?” Tôi vô cùng lo lắng hỏi.
Đường Lâm Lâm lắc đầu, “Không có. Cậu chắc chắn bị người khác xóa sạch không? Có thể là cậu lưu sai không?”
Tôi sửng sốt, lắc đầu, “Tớ cũng không biết…”
Khoảng thời gian trước mỗi ngày tôi đều trong trạng thái tinh thần hoảng hốt, nhưng mà tôi nhớ rõ có một số việc mình thật sự có làm. Đặc biệt là trong công việc, tôi luôn cảm thấy mình là người mới, cho nên rất sợ phạm lỗi.
Nhưng mà bây giờ, tôi thở dài, cuối cùng cẩn thận mấy cũng có sai sót.
Chủ biên tập cũng không nói nhiều về lỗi lầm của tôi, mà lạnh nhạt bảo tôi từ mình xử lý.
Được đồng nghiệp gợi ý, tôi gọi điện thoại cho nhân viên sửa lỗi chính tả, nhưng nhân viên sửa lỗi nói đúng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nay-chung-ta-deu-khoc/86061/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.