Edit: Tịnh Hảo
1, Tôi không sợ anh không yêu tôi, nhưng lại sợ tất cả người anh yêu, đều không phải người tốt.
Tưởng Ngôn nói, anh chưa bao giờ thấy cô gái nào khóc đến tinh thần không còn rõ nữa.
Khi anh nói những lời này, tôi đang ở trong nhà trọ của anh, đêm qua là do anh dẫn tôi trở về. Anh nói tôi gọi anh là “Tề Minh” liền ngất đi.
Tôi cố gắng nhớ lại tình cảnh lúc đó, nhưng không có một chút ấn tượng, chỉ nhớ lúc ấy trong tầm mắt tôi giống như xuất hiện một cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, tôi cho rằng đó là Lục Tề Minh.
“Nhưng mà tôi xin thề, tôi thật sự không phải khóc đến tinh thần không rõ, chỉ là tôi uống say mà thôi.” Tôi giơ tay cam đoan với Tưởng Ngôn.
Tưởng Ngôn không để ý đến lời giải thích của tôi, đang chải răng hỏi tôi, “Lâm Lạc Thi, cô có cảm thấy căn phòng này có mùi mốc không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, bắt đầu có chút cảm giác như đi vào cõi thần tiên. Sau khi tôi tỉnh táo, tôi đột nhiên phát hiện Tưởng Ngôn mặc quần áo ở nhà màu xanh nhạt đứng trước mặt tôi, bình thường đôi giày tây làm anh tăng thêm vẻ chững chạc dày dạn kinh nghiệm, mặc dù anh tuấn, nhưng lại sắc bén, xa như không thể chạm vào. Mà mặc đồ ở nhà lại làm anh anh tuấn hiền hòa đến khác thường, dáng vẻ như vô hại. Tôi suy nghĩ, nếu đây là ở trường học chúng tôi, chắc chắn nữ sinh muốn nhào lên đè anh nhiều không đếm xuể.
Vào lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nay-chung-ta-deu-khoc/86063/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.