Trình Cẩm cuối cùng cũng bước vào đại sảnh vàng* đó, nơi Chương Phồn ước mơ bao ngày. Y mặc bộ diễn phục vô giá, bước chân run rẩy nhè nhẹ, gương mặt như tiên xuất trần, trên mặt điểm chu sa, điểm xuyết thêm chút diêm dúa. Một đường bồng bềnh đi xuống, ca xướng lên, thẳng đến lúc bay lên như cánh diều, giành được từng tràng, từng tràng vỗ tay phía dưới. Chương Phồn ngồi hàng ghế vip, hắn biết ánh mắt của Trình Cẩm chưa từng rời khỏi người hắn, hắn cũng tìm kiếm vợ mình, trong lúc bàng hoàng, hắn như đứng trên sân khấu, múa cùng vị tiên tử kia, mỹ nhân cảnh đẹp, tuyệt đại tao nhã.
Đến tận lúc Trình Cẩm xướng xong, tan cuộc, Chương Phồn vẫn ngồi im, đầu óc mê muội, cảm thấy như đang mơ vậy. Trình Cẩm diễn xong, diễn phục chưa thay, sợ hắn có chuyện, chạy tới, lại bị Chương Phồn ôm vào ngực. Chương Phồn tựa như muốn hít hết mùi hương trên người y, bộ dạng muốn ngừng mà không được làm y vừa lo sợ, vừa cảm thấy thỏa mãn trong lòng.
Trình Cẩm dùng tốc độ nhanh nhất cởi trang phục và đạo cụ, mặc tạm một bộ đồ rồi chui vào trong xe Chương Phồn. Chương Phồn cầm lấy chân y, hôn một đường thẳng đến cẳng chân, rồi lại đến bắp đùi, tại nơi trắng nõn đó gieo xuống một dấu hôn hồng hồng. Trình Cẩm vừa đau vừa thích. Đào kép vừa mới xướng xong, thân còn vương mùi quyến rũ nữ tính, lại tô xuyết nét trầm thấp nam tính, trang điểm trên mặt chưa lau sạch, Chương Phồn mút đôi môi còn sót lại son đỏ của y, ánh mắt mê muội lại nguy hiễm.