Chương Phồn nhìn chằm chằm rạp hát sắp đóng cửa. Hắn có cảm giác, Trình Cẩm bên trong, hắn tình nguyện chờ.
Một lần không được thì hai lần, hai lần không đươc thì ba lần, vội gì, hắn mới hai mươi, còn rất nhiều thời gian để tiêu xài.
– Chương Phồn, mày làm cơm kiểu gì thế, đổ hết lọ muối vào à? Chương Phồn, tao nói mày đó!
Nữ nhân đá văng cửa phòng Chương Phồn, hắn tháo tai nghe, đưa bình nước sang, rồi lại đeo tai nghe.
– Cả ngày nghe diễn, mày bảy mươi tám mươi à? Cứ thích nghe cái gì ê ê a a, tao đéo hiểu.
Không biết Chương Phồn không nghe hay thật sự không để ý, mẹ hắn như đánh vào bông, chán chẻ thèm mắng, bèn ra ngoài tầm hoan mua vui.
Chương Phồn mở tủ lấy mảnh vải của Trình Cẩm, hắn nhớ mắt Trình Cẩm, làn da bóng loáng, còn có nơi ấm áp kia. Trình Cẩm cho hắn kích thích tuyệt với, làm hắn phát cuồng.
Hắn nhớ Trình Cẩm, nhớ đến phát điên. Trình Cẩm nói là làm, nói không gặp, hắn một lần cũng không thấy được.
Muộn một chút hắn lại đến rạp hát. Đại gia nói tránh, nhưng cũng hết cách, nói thẳng:
– Trình Cẩm là ai chứ, là tiểu thái tử đó, anh ta không cho tôi nói, tôi cũng không nói cho cậu được. Con lớn rồi, thật không để người khác yên tâm tí nào.
– Tiểu thái tử?
Chương Phồn mờ mịt nhìn đại gia, bộ dáng ngây ngốc làm đại gia thở dài.
– Cậu không biết, tôi cũng mới được biết. Cha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-cam/3076149/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.