– Mặc kệ là diễn hay là người, cũng không thể cô phụ.
…
– Anh sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp, Trình Cẩm, anh hứa với em.
Vận xui đi, vận may đến. Trình Cẩm gặp quý nhân đầu tiên trong đời.
Y xướng xong một lần tan kịch, màn vừa hạ xuống đã hơi choáng váng, thậm chí trang sức còn chưa tháo đã ngã xuống. May có người đỡ kịp, y không phải tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Trình Cẩm nhìn vị kia, thế mà lại hơi quen. Không đợi y nhớ ra, người nọ đã giành nói:
– Cậu hẳn nên gọi tôi một tiếng sư huynh, sư đệ.
Y chợt nhớ ra, người này là đại đệ tử Mai Vô Tuyết của đại sư mai phái y vốn theo học, nhưng lại bị Trình Tần chặn đường.
Trình Cầm cười cười.
– Cảm ơn sư huynh, nếu không có anh hôm nay dập mông là khó tránh khỏi.
Mai Vô Tuyết khoát tay, bộ dáng không để ý.
– Lão sư muốn gặp cậu.
– Trác tiên sinh?
Trình Cẩm cực kì giật mình, dù sao Trình Tần sớm chọc giận Trác tiên sinh, mà y cũng chỉ là có chút danh tiếng, cũng sớm hết rồi.
– Ừ, lão sư trong xe chờ cậu, đi thôi, sư đệ.
Trình Cẩm khi còn bé gặp Trác tiên sinh một lần, sau này gặp ở trên sân khấu kịch mới thấy vị đại sư này, lúc đó y ghét diễn xướng, nên cũng không có cơ hội quen biết vị này.
Lúc chân chính nhìn thấy, y mới hiểu được tại sao Trác tiên sinh được gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-cam/3076173/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.