Đây là lần đầu tiên Chương Phồn nhìn thấy nụ cười chân thành của Trình Cẩm, giống như muốn khắc nó vào trong xương cốt. Hắn đột nhiên quỳ xuống dưới chân Trình Cẩm, trong cổ họng phát ra thỉnh cầu.
– Tôi có thể ngửi anh sao, anh thơm quá.
Lúc Chương Phồn quay về chỗ ngồi, trên đài đang xướng Quý phi say rượu, hải đảo băng luân sơ chuyển đằng, là phân đoạn hắn đã nghe gần tám trăm lần.
Người trên đài phất tay áo mà ca, tư thái quyến rũ lúc say rượu nhìn một cái không sót gì, giống như thật sự uống rượu đến xướng. Chương Phồn nhìn không chớp mắt, vừa vặn đụng đến ánh mắt hẹp dài kia, người nọ sóng mắt lưu chuyển, thật giống như kéo người ta rơi vào.
Khúc hết người tan, phía dưới người xem cũng không nhiều ít, chỉ ngồi đầy một phần hai. Mọi người nối đuôi nhau ra về, Chương Phồn lại không đi. Lưng hắn thẳng tắp, xem Trình Cẩm mặc đồ diễn ở trên đài nói chuyện phiếm với người khác, xem váy xòe vàng óng kia, xem mũ phượng kia, xem cặp mắt như hàn đàm* kia.
(*: aka hồ/ đầm lạnh lẽo)
Trình Cẩm nói câu gì với tràng vụ, rồi mới đi về phía hắn. Người này bộ dáng tốt, nhưng mặt mày lạnh lùng, giống như thần tiên không nhiễm khói lửa.
– Chúng tôi phải thu dọn.
– Anh khi nào lại xướng?
Chương Phồn quan sát vai áo hình cụm mây, tầm mắt dao động đến đôi môi mỏng không có huyết sắc kia.
– Không cố định.
– Tôi ngày nào cũng đến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-cam/3076143/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.