Pháo hoa cuối cùng được bắn ra, như hoa sen nở rộ trên không trung, vừa vặn chiếu sáng hai người đang ôm nhau.
– Anh sẽ trở thành người xứng đáng bên cạnh em, tin anh.
Tiết vịt nhà này làm không tệ, nếu không phải có người gây sự, thì có thể coi như là một buổi chiều tốt đẹp.
– Mẹ, thằng bất nam bất nữ hát hí khúc, gọi mày đấy.
Trình Cẩm vẫn vùi đầu ăn, đợi đến lúc Chương Phồn muốn đứng dậy túm cổ áo người nọ mới ngẩng đầu, nhận ra người nọ đang kêu y.
Gương mặt quen thật. À, là người ở công viên suýt bị Chương Phồn phế cmn tay.
– Ngón tay mày tốt rồi à?
Ánh mắt Chương Phồn hết sức hung ác nham hiểm, tình hình rất căng thẳng. Nhưng thằng đó cũng không phải dạng vừa, bây giờ dẫn theo vài người nữa, đi đầu đẩy Chương Phồn. Chương Phồn không đứng vững, mấy cái bàn phía sau cũng kêu lách cách. Lão bản của quán vừa mới bước ra từ đống đổ bể, thấy tình hình thì sợ chết khiếp.
– Ai ui vài vị huynh đệ làm ơn thương xót, tôi buôn bán không dễ, hòa thuận thì phát tài mà, chúng ta ngồi xuống nói chuyện.
– Con mẹ mày cái…
– Thích thì ra ngoài đánh.
Chương Phồn không muốn gây phiền toái cho lão bản, dù sao đây là ngày người ta khai trương. Nhưng tên vô lại kia cũng không chịu buông tha, nên chắc không phải một lúc là xong.
– Này tụi mày là làm sao vậy? Đâm vào chỗ kia không sợ bẩn à,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-cam/3076160/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.