– Vương Hoa Quế, ai cho mày cái gan khi dễ thằng con với con dâu tao.
Bà Vương Hoa Quế nghe vậy liền muốn lao lên đánh, lại bị Chương Hồng túm tóc đè lên tường. Chương Hồng miệng ngậm điếu thuốc, ánh mắt lại sắc bén y đúc Chương Phồn.
– Con tao không đánh phụ nữ, tao đánh giùm nó. Ừ thì tao là kỹ nữ, nhưng con dâu tao là người đàng hoàng, mày mẹ nó còn nói một câu, tao đánh mày chết.
Lúc Trình Cẩm và Chương Phồn đi ra ngoài nhà, vừa vặn gặp Chương Hồng đi về. Bà ta vẫn là bộ dạng phụ phong lưu phóng đãng, quần áo trên người cũng lười cài xong, lộ ra hơn một nửa bộ ngực no đủ, miệng hút thuốc đi về nhà. Lúc đụng phải, Chương Phồn bản năng che lại Trình Cẩm. Chương Hồng nheo mắt nhìn Trình Cẩm từ trên xuống dưới, nhìn lại Chương Phồn, ánh mắt giống như nhìn con heo nuôi lâu này cuối cùng cũng ăn được cải trắng, lấy điểu thuốc trong miệng ra, cười như không cười.
– Ánh mắt mày không tệ, Chương Phồn.
– Cơm làm rồi.
Chương Phồn ra lệnh tiễn khách, Chương Hồng lúc này vậy mà không tức giận, hừ hừ tiến vào phòng bếp. Trình Cẩm nhìn bóng lưng bà, từ từ nói:
– Mẹ cậu không đơn giản.
– Chỉ biết sống phóng túng, có gì mà không đơn giản.
Chương Phồn tức giân nói một câu. Hắn mỗi khi nhắc tới Chương Hồng liền không kiềm được giận.
– Bà ta nhìn cổ tôi rất lâu, có lẽ nhìn hầu kết.
Trình Cẩm vuốt tóc, mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phon-cam/3076153/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.