Khi Bạch Phàm tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn bốn phía, trong gian phòng tồi tàn cổ kính một cách bất thường, gió lùa vào cửa sổ bằng giấy vẫn còn rách vài lỗ làm cho màn che không ngừng phất phơ, cực kỳ giống một căn nhà ma trong liêu trai chí dị. Chỉ là một giấc mơ đối với hắn mà thôi. Quả thật khi tỉnh dậy hắn thấy bản thân mình vẫn ở trong nhà, cũng không có cái gì bất thường xảy ra cả. Tiếp tục với nhịp sống vội vã nên có, ngày hôm đó hắn sớm đã bỏ quên giấc mơ kia ra khỏi đầu rồi. Nhưng không hiểu sao đến đêm, giấc mơ đó vẫn tiếp diễn, lại còn rất chân thực.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại không ngừng, dần dần Bạch Phàm cảm thấy có điểm khác thường. Hóa ra hắn không phải đang nằm mơ mà là hắn thực sự đã xuyên không, ở thời không khác hắn nhập vào thân xác của một bé trai tầm tám tuổi, trải qua những tháng ngày gian khổ, theo thời gian tiểu hài tử đó cuối cùng cũng lớn lên. Dưới sự giúp đỡ của Bạch Phàm mà tiểu hài tử bình an trưởng thành, dù không thể trực tiếp liên lạc với đối phương, nhưng tình cảm cả hai dành cho đối phương sớm đã ăn sâu vào tâm trí mỗi người, cuối cùng họ có thể ở bên nhau được hay không?