Bạch Phàm u buồn nhìn chén canh gà ác hầm táo đỏ đặt trên bàn, bị thương là thân thể của hắn ở thế giới kia, vì sao Ân Duệ ở nơi đây cũng phải uống canh? Chẳng lẽ uống thứ này thì có thể bồi bổ thân thể của hắn ở bên kia hay sao? Buổi tối hắn chỉ muốn nhấm nháp mỹ thực chứ không muốn tiếp tục húp loại canh lỏng lẻo như vậy đâu.
Nhưng kháng nghị của Bạch Phàm hiển nhiên không có hiệu quả, mặc kệ hắn viết thư nói với Ân Duệ như thế nào thì thức ăn khuya mà Ân Duệ chuẩn bị cho hắn vẫn là đủ loại canh bổ máu, nếu Bạch Phàm bực bội thì Ân Duệ chỉ hồi âm “Ngươi xem như là uống cho thân thể của mình đi là được.”
Mỗi lần như vậy thì Bạch Phàm lại xuống nước, kỳ thật hắn hiểu Ân Duệ, Ân Duệ cũng chỉ muốn tốt cho hắn, muốn hắn sớm khôi phục một chút, nhưng dựa theo tình trạng của bọn họ thì Ân Duệ hiển nhiên không thể đến thăm hắn, ngay cả bồi bổ thân thể cũng chỉ có thể nghĩ ra chủ ý ngốc nghếch như thế. Bạch Phàm bất đắc dĩ bưng lên chén canh rồi chậm rãi uống cạn, nhưng cứ uống liên tục vài ngày như thế thì Bạch Phàm lại bắt đầu lo lắng, Ân Duệ không ốm không đau, thân thể lại cường tráng, mỗi ngày uống nhiều thứ bổ như vậy thì có khi nào bị bổ quá mức hay không?
Vì lo lắng mà cũng vì có một chút tư tâm nên Bạch Phàm quyết định tự mình xuất môn đi ăn.
Kỳ thật Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-phan-chi-nhat-giao-chu/3253868/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.