“Không nhớ rõ sao, đây là bốn năm trước bởi vì một câu của ngươi mà Phàm cố ý ủ ra.” Ân Duệ lạnh lùng nói.
Ân Nam Hàn nhướng mày, bốn năm trước….Hắn bắt đầu nhớ được một chút, hóa ra là lần đó, thảo nào ngày đó uống rượu lại có cảm giác còn kém hơn so với nước lã, hóa ra tiểu hài tử kia (http://fynnz.wordpress.com/2012/01/02/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-29/” o “Powered by Text-Enhance) ủ ra một vò rượu còn không bằng bình rượu tệ hại đó.
Ân Duệ lạnh lùng nói vài câu trào phúng với Ân Nam Hàn rồi xoay người rời đi.
Sau khi Ân Duệ rời đi, Ân Nam Hàn cầm lên vò rượu ở dưới đất, lại nếm một ngụm, chậc, kỳ thật nếu xem nhẹ mùi vị kỳ lạ kia thì cũng có một chút hương rượu. Bốn năm à, coi như là ủ rượu lâu năm, bị nhốt tại nơi này một năm, thằng nhãi ranh kia chẳng cho hắn nếm qua một chút bọt rượu, vò rượu này xem như là được hưởng phúc đi.
Nay tiêu chuẩn đã hạ xuống mức cực thấp, Ân Nam Hàn sống trong nghèo khổ mà vui vẻ hưởng thụ vò rượu, chẳng qua hắn không ngờ thạch bích lại đột nhiên ầm ầm mở ra.
Ân Nam Hàn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Ân Duệ mang theo vẻ mặt vô cảm chậm rãi đi vào, sau đó thản nhiên cầm lấy vò rượu mà hắn đang cầm, sau đó vững bước rời đi.
Ân Nam Hàn sửng sốt một lúc lâu mới có thể phản ứng lại, ngay sau đó là giận tím mặt, bất hiếu tử a!
……
……
Di chứng của chuyện này là
Ân Duệ, “Vò rượu thứ hai mà ngươi đã ủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-phan-chi-nhat-giao-chu/111547/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.