Sắc mặt của Ân Duệ lập tức trắng bệch, “Ngươi, đi ra ngoài.”
“Giáo chủ?” Bị thô dây thần kinh như Phượng nhi liền lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
“Đi ra ngoài!” Ân Duệ lỗ mãng khiển trách, Phượng nhi bị dọa đến mức run rẩy, cũng không dám nói thêm cái gì nữa, lập tức lui ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại, bất quá, hu hu hu, hôm nay Giáo chủ thật là hung dữ mà.
Sau khi mọi người rời đi, Ân Duệ run rẩy vói tay mở ra ngăn chứa bí mật bên trong giường, không có, chẳng có cái gì cả, Ân Duệ không dám tin, tiếp tục sờ soạng một lần nữa trong ngăn chứa, không có, làm sao lại không có, có phải rơi ở đâu hay không, trên giường, dưới gầm giường, hay là trên bàn.
Lần đầu tiên Giáo chủ tựa như một tiểu hài tử thất thố tìm kiếm khắp nơi, nhưng mỗi lần tìm kiếm thì sắc mặt của hắn lại càng thêm trắng bệch, chỉ vì đây là lần đầu tiên không tìm thấy lá thư của người nọ trong mười năm qua.
……
Bạch Phàm không biết Ân Duệ ở nơi đó đang xảy ra biến hóa ngút trời, lúc này hắn đang nằm trong bệnh viện, suy yếu truyền nước biển, sáng hôm nay sau khi hắn dạy dỗ xong tên trộm đột nhập biệt thự của hắn để cướp bóc thì liền phát hiện đầu óc của mình bị choáng váng, vì vậy liền gọi điện thoại cho tiểu Vương, tuy rằng khi tiểu Vương đến thì cũng bị hết hồn vì hiện trường vô cùng thảm thiết, nhưng tiểu Vương vẫn nhanh nhẹn đưa Bạch Phàm đến bệnh viện.
Vết thương trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-phan-chi-nhat-giao-chu/111549/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.