Đương nhiên cảm giác chỉ có thể là cảm giác, rốt cục Bạch Phàm vẫn đi đến phòng tiệc, nơi này hiển nhiên đã được đặt trước, bên trong đã có mấy bàn đầy người, lần này đến tham gia đều là cựu sinh viên cùng trường cho nên bên trong có rất nhiều gương mặt quen thuộc, tuy rằng đa phần Bạch Phàm đều không nhớ tên.
Tốt nghiệp mười năm, mọi người đều đã ba mươi tuổi, lúc này phần lớn đã sớm kết hôn cho nên lần này có rất nhiều người dẫn theo vợ hoặc chồng, thậm chí còn có một ít cựu sinh viên nữ dẫn theo con cái đi cùng.
Tiễn Cường tiến vào thì liền bỏ rơi Bạch Phàm, trực tiếp đi đến một cái bàn nhỏ, cái bàn nhỏ kia (http://fynnz.wordpress.com/2011/12/29/nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-21/” o “Powered by Text-Enhance) tựa như một hình thức xã giao, chỉ ngồi vài người nhưng đều ăn mặc chỉnh tề, một thân hàng hiệu, trên mặt mang theo một vẻ kiêu căng khó nói nên lời, nghiễm nhiên trở thành một phe cánh đặc thù.
Mười năm kinh nghiêm của Bạch Phàm cũng không phải uổng công, mặc kệ là ban ngày làm một đại thương nhân ở Miến Điện hay là ban đêm làm Giáo chủ, khi ứng phó với đám người cáo già này thì chỉ cần liếc mắt nhìn một cái thì hắn sẽ phát hiện nơi này có một không khí rất tế nhị, tuy rằng trong sảnh có vẻ hòa hợp và êm thấm nhưng cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện vẫn là phân biệt giai cấp, cái bàn nhỏ kia chính là điển hình, bọn họ chỉ cần ngồi ở đó, không cần hàn huyên với quá nhiều người thì vẫn có kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-phan-chi-nhat-giao-chu/111539/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.