Nữ chính kiên cường lại quyết định đến vườn Hải Nhiên làm bảo mẫu. Nơi yên tĩnh như thế lại cần một bảo mẫu văn võ song toàn chỉ để chăm sóc một bảo bối nhi 8 tuổi. Thú vị hơn, Nhị gia trưởng thành nơi ấy lại có hứng thú với một nữ hán tử. Nơi ấy, là nơi Mật Tâm La dần trưởng thành qua thử thách, cũng là nơi Tâm La vì hắn mà yêu thương, nhớ nhung một đời. Yêu hắn, là đau đớn nhất cả đời của cô; nhưng yêu hắn, là hạnh phúc lớn nhất cả đời cô. Bỏ qua cô, là lỗi lớn nhất cả đời hắn; nắm chặt cô, là quyết định hạnh phúc nhất cả đời hắn.
Lời thề mỗi ngày của anh với cô, đã sớm không còn độ tin cậy nào. Trước kia để mặc anh, là vì yêu anh, tự lừa mình dối người cứ tin anh sớm muộn gì cũng thu lại linh hồn lãng mạn không kiềm chế được, an tâm trở lại bên cạnh cô. Cô mệt mỏi thật sự, mệt mỏi khi nghe giải thích không có ý nào mới của anh, mệt mỏi khi phải suy đoán anh có thật trầm luân, không để ý đến tình yêu của cô nữa hay không? Tâm bi thương đến chết. Nhưng, cô, ngay cả tư vị đau thương cũng không còn hiểu nữa, chỉ có chết lặng, chết lặng từ đầu đến cuối….