Hải Khiếu nâng khăn ăn lau miệng, cũng không giải quyết phiền não thay contrai. Làm con trai của Nhậm Hải Khiếu hắn nhất định phải học được lấyhay bỏ, trên cái thế giới này không có chuyện thập toàn thập mỹ, coi như là có tiền và thế như hắn, cũng có bất đắc dĩ sâu đậm. Hắn không muốntạo cho con trai một thế giới cổ tích, chỉ là một người không biết làmcái gì, đứa bé kia trừ có nhàn nhạt chấp nhất với mẹ, đối với cái gì đều không phải rất nhiệt tình. Hiện tại, cơ hội tới, hắn muốn nhìn xem AnhNhất lựa chọn như thế nào. "Vậy cô Tâm có thể gả cho chú Ngâm." Anh Nhất nghĩ ra một phương pháp xử lý điều hòa. Gả cho Nhậm Thất? Hải Khiếu nhíu mày, đây coi là cái gì? Phù sa không chảy ruộng người ngoài? Con trai hắn cũng thật có chút đầu óc, vừa muốn mẹ,lại muốn giữ Mật Tâm La, nhất cử lưỡng tiện. Nhưng, Anh Nhất tình nguyện rồi, hắn cũng sẽ không cho phép. "Con có nghĩ đến cảm thụ củachú Ngâm và cô Tâm không? Không có cảm giác yêu, sống chung một chỗ rấtthống khổ." Giống như mẹ Anh Nhất và hắn. Anh Nhất sửng sốt, không nói gì. "Suy nghĩ một chút nữa, mẹ và cô Mật, con chỉ có thể chọn một." Bỏ xuống một câu nói này, hắn cũng rời đi phòng ăn, không muốn truy cứumình vì cái gì không thích nghe thấy chủ ý gom Mật Tâm La và Nhậm Thấtthành một đôi. "Nhị gia, ngài thật bảo tiểu thiếu gia lựa chọnmột ở giữa các cô sao?" Chú Toàn đưa áo khoác lên trước khi hắn rangoài, cũng thấp giọng hỏi. "Nó sớm muộn gì phải đối mặt tìnhhình tương tự, sớm một ngày bắt đầu suy tính, sớm một ngày có tâm lý xây dựng." Ánh mắt của Hải Khiếu xa xa, "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới lừa gạtnó cả đời, nó sớm muộn gì phải biết." "Chỗ Tâm La –" "Sau này hãy nói chuyện này." Hắn mặc vào áo khoác, "Nếu như tạo thành quấy nhiễu, tôi sẽ giải thích với cô." "Tôi lại cho là cô sẽ không hỏi." Chân bước ra ngoài của Hải Khiếu dừng một chút. "Chú Toàn, Mật –" hắn không xác định dừng lại, cuối cùng quyết định đổi lời nói. "Tâm La là hạng người gì?" "Nhị gia, Tâm La là hạng người gì, thời gian dù sao còn ít, chúng tôi khônghiểu rõ lắm. Nhưng cô nhất định là người có chuyện xưa." Nhậm Hải Khiếu gật đầu, ra cửa lên xe. Chú Toàn nhìn, hắn đồng ý. Tâm La, đíchxác là người có chuyện xưa, chỉ không biết chuyện xưa của cô, đến tộtcùng là như thế nào thôi. Lúc sáng đưa Anh Nhất đi rồi, Tâm Latrở lại gian phòng của mình,ngây ngô một lát với tủ quần áo của mình,trừ quần áo vận động vài vài món áo lông quần dài, cô thật không có yphục gì được xem là xinh đẹp, càng không có quần áo để mặc ở nhữngtrường hợp long trọng. Cô khe khẽ thở dài một hơi, vẫn không tránh đượcphải nối đường ray với thực tế, trốn cũng trốn không thoát. Cầm điệnthoại lên, cô gọi nội tuyến tới nhà để xe. "Tôi là Mật Tâm La, có chuyện đi ra ngoài, phiền toái năm phút sau chờ tôi ở cửa Sướng Thúy cư." "Dạ, Mật tiểu thư." Tâm La cúp điện thoại, thay một áo lông thỏ màu xám phối với một quần dài màu đen, mang giày thể thao đáy bằng vào, xuống lầu. "Chú Toàn, tôi đi ra ngoài." "Chơi vui vẻ một chút." "Được." Tâm La ra cửa, vừa lúc dùng hết năm phút đồng hồ. "Mật tiểu thư." Tài xế lái xe BMW màu đen, lại là Vân Thâm. "Làm phiền anh, Vân Thâm." Tâm La ngồi lên xe, cười cải chính hắn. "Gọi tôi là Tâm La thôi." Vân Thâm phát động máy. "Muốn đi chỗ nào?" "Trước đưa tôi đi mua quần áo được không?" Vân Thâm cười một cái, theo lời lái xe đưa Tâm La đến khu buôn bán, dọc theo đường đi, hắn cũng trầm mặc không nói. Tâm La cũng không thử nói chuyện với hắn. Thị vệ trong vườn Hải Nhiên gặpcô, trước sau như một chỉ có hai loại phản ứng, gật đầu mà qua, hoặc làcười một tiếng mà qua. cô có thể cảm giác ra hắn không được tự nhiên, dù sao trong vườn Hải Nhiên, trừ cô, ngay cả người giúp việc cũng đều lànam, cho nên nàng cũng không hết sức để ý tẻ ngắt. Tại Nhậm gia, thật sự cô giống một người xâm lăng, mặc dù không đến nỗi khiến người kính màkhông gần, nhưng cũng không khác lắm. Cũng may cô đối với hiện trạngnhàm chán, cũng không đáng để ý. Chính trong lòng của nàng, cũng khôngphải sao? Đến khu buôn bán, đậu xe ở bãi đỗ xe, Vân Thâm cố ý muốn cùng cô đi mua đồ. "Chỉ cần anh cuối cùng không oán trách nhàm chán gọi cứu mạng là tốt rồi."Tâm La không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn. Trong lòng biết đây làmột loại tư thái bảo vệ, mặc dù cô không cần. Cũng may, cô khôngphải là cuồng mua đồ, ánh mắt cũng sẽ không xoi mói đến làm người tôiphẫn nộ nghiến răng không dứt, chọn được một áo đầm lông cừu màu tímnhạt trong tiệm Givenchy, một dâu thắt lưng dài mảnh đan xen long phượng bằng bạc, sau đó chọn một đôi giày cao gót bằng da màu đen và một cáigăng tay gấm làm bằng tay màu đen ở Anna Sui. Mặc tốt rồi, bỏ quần áo cũ vào túi xách ở trong tay. Vân Thâm cố gắng trả tiền thay cô, nhưng cô đều lắc đầu cự tuyệt. "Tôi tự mình trả, dù sao đều là chính tôi dùng. Nếu như tôi thật sự muốn ông chủ thanh toán, tự tôi nói với hắn." Vân Thâm không tranh hơn cô, tùy cô cà thẻ tính tiền. "Đi thôi, đưa tôi đến trường học của Anh Nhất." Đi tới cửa trường học của Anh Nhất, xuống xe, Tâm La bảo Vân Thâm trở về."Không cần chờ tôi, tôi tự mình trở về vườn Hải Nhiên." Sau đó, cô ngẩng đầu mà bước giống nữ vương một dạng đi vào cửa trường. "Tiểu thư, xin hỏi cô tìm ai?" Bảo vệ bên trong cửa ngăn cô lại. "Tôi là người nhà của Nhậm Anh Nhất học lớp một năm thứ hai, tới tham giahội người mẹ hôm nay." Tâm La không kiêu ngạo không tự ti. "A, nguyên lai là Nhậm nữ sĩ, xin mời đi theo tôi." Bảo vệ hiểu sai ý, vội vàng dẫn đường phía trước. Tâm La không có cố ý cải chính sai lầm của hắn, chỉ có chút kỳ quái, mộthọc kỳ có ít nhất một hội người mẹ, coi như, đây là hội người mẹ lần đầu của Anh Nhất. Mà lấy thân phận địa vị của Nhậm Hải Khiếu, không có đạolý bảo vệ trường học của con trai hắn sẽ nhận lầm người. Trừ phi – côkhông thích phỏng đoán của mình – mẹ Anh Nhất chưa bao giờ từng tham gia hội người mẹ của con trai mình, một lần cũng không có tham gia, thậmchí, không có ra mặt ở trường hợp công khai. Cảm giác, tựa hồ là mộtngười mẹ cực đoan không chịu trách nhiệm. Cũng may, Anh Nhất là đứa bé ngoan, cũng không khiến người quá lo lắng. Tâm La có chút vui mừng. Bảo vệ dẫn cô tới cửa lớp một năm thứ hai, cười cười, trở về cương vị của mình. Tâm La hít một hơi, đi vào phòng học. Cô nhìn thấy đã có mẹ của những người bạn nhỏ khác đến, giáo viên đang trên bục giảng duy trì trật tự, gọinhững người bạn nhỏ an tĩnh, liếc thấy Tâm La đi vào, chẳng qua là dùngánh mắt ra hiệu cô tùy tiện ngồi. Tâm La lấy chỗ ngồi ở trong những phụ huynh rồi ngồi xuống, lập tức có một vị quý phụ ăn mặc ung dung nhỏ giọng chào hỏi với cô. "Chào cô, tôi là Thẩm Phương Tư Huệ, hàng thứ nhất chỗ ngồi thứ ba chính là con tôi." "Chào cô, tôi là phụ huynh của Nhậm Anh Nhất." Tâm La mỉm cười. "Nhậm Anh Nhất?" Quý phụ nhướng cao lông mày mảnh dài, hồ nghi quan sát trêndưới Tâm La. "Con trai của Nhậm Hải Khiếu? Cô là mẹ của nó?" Tâm La cười lắc đầu. "Tôi cũng đoán không phải. Tuổi của cô thấy thế nào cũng không sanh được con trai lớn như vậy. Hơn nữa, cô cũng không giống loại hình phụ nữ hắnthích. Theo tôi được biết, phụ nữ của hắn còn chưa có người có tư cáchtới tham gia hội người mẹ của con trai hắn đâu." Tâm La giữ vữngnụ cười lễ phép, lại không thích khẩu khí của quý phụ. Phụ nữ của NhậmHải Khiếu, nghe vào thật sự không phải dễ làm. Hắn ưa thích loại hình gì đây? Làm cho người tôi như vậy khinh thường. Lục tục có phụhuynh đến. Quý phụ không để ý tới Tâm La nữa, vẫn nhỏ giọng rỉ tai vớingười quen biết, sau đó những người đó liền dùng ánh mắt khác thường xem Tâm La, giống như cô là quái vật từ ngoài hành tinh đến. Tâm La thờ ơ mặc họ nghị luận, phất tay đi về phái Anh Nhất đang quay đầu nhìn quanh. Anh Nhất nhìn thấy rồi, trên mặt nở rộ nụ cười rực rỡ, lại quay đầu trởlại, ngồi thẳng thân thể, nghiêm túc nghe giáo viên nói chuyện. Khi giáo viên thấy phụ huynh đã đến gần hết, bắt đầu giới thiệu tình huốnglớp học, sau đó mời các bạn học đứng lên đọc thơ diễn cảm. Đếnphiên Anh Nhất, Tâm La quan sát hắn, phát hiện thái độ của hắn rất trầm, vẻ mặt mặc dù không sinh động hoạt bát giống những người bạn nhỏ khác,nhưng nắm giữ tiết tấu được rất tốt, thanh âm cũng trầm bồng du dương,rất có phong độ của một đại tướng. Hắn đọc diễn cảm xong, Tâm La nhẹ nhàng vỗ tay, hắn làm tốt lắm, nên lấy được tiếng vỗ tay, đây là phần thưởng trực tiếp nhất. Đọc diễn cảm tiết mục rồi, những người bạn nhỏ trong lớp biểu diễn một mànkịch, là Jason và bộ lông cừu vàng trong thần thoại Hy Lạp, nhìn nhómtrẻ em nho nhỏ diễn dịch chuyện xưa cổ xưa mà lại nghiêm túc như vậy,thanh âm non nớt của bọn họ cùng ngôn ngữ tay chân kết hợp với nhau,thật sự có cảm giác hết sức thú vị. Các phụ huynh đều không chút nào keo kiệt tiếng vỗ tay. Kế tiếp, giáo viên dẫn dắt phụ huynh đi thămbản vẽ trong phòng học, phía trên dán đầy tranh vẽ của bọn nhỏ, chủ đềlà người nhà của tôi. Mật Tâm La đảo mắt đã nhìn thấy tranh vẽcủa Anh Nhất, bởi vì thật sự là rất có đặc sắc. vẽ lên, Nhậm Hải Khiếuuy nghiêm như sư tử, chú Toàn tỉ mỉ như mèo già, Nhậm Thất là báo đi săn hành tung quỷ bí, một cô gái diện mạo rất mơ hồ, còn có – cô. Ở tronglòng Anh Nhất, tất cả bọn họ đều là người nhà của hắn. Cô cười,Anh Nhất nhỏ tuổi, lại mắt sáng tâm sáng rồi, so với người nào cũngthông suốt hơn, biểu đạt nguyên vẹn bản chất của mọi người ra ngoài, rất là sinh động. "Mau xem, Vĩ Hào nhà tôi vẽ tranh tốt cỡ nào." Quý phụ đến gần Tâm La lúc trước chỉ tác phẩm của con trai mình phát ra một tiếng kêu to duyên dáng. "Đúng vậy, công tử Thẩm gia vẽ thật là đẹp." Nhất thời có người lên tiếng phụ họa. Tâm La lặng lẽ bước đi thong thả, đi tới bên người Anh Nhất, nắm ở vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Cô Tâm cảm thấy cháu đọc diễn cảm và vẽ cũng rất xuất sắc, cháu nói cho cô Tâm, muốn phần thưởng gì?" "Muốn cái gì cũng có thể sao?" Bé trai ngửa đầu cười hỏi. "Trong phạm vi khả năng của cô Tâm, đều có thể." "Cháu muốn –" Anh Nhất còn chưa kịp nói nguyện vọng, giáo viên đã cho gọi các bạn nhỏ tập hợp. Tâm La ra hiệu hắn đi tập họp trước. "Có yêu cầu gì, khuya về nhà lúc hãy nói." Hội người mẹ giải tán, Tâm La đi ra trường học, liếc mắt liền nhìn thấy Vân Thâm chậm rãi lái xe tới, dừng ở trước mặt cô. "Vân Thâm, anh vẫn chờ ở chỗ này?" Cô ngoài ý muốn. "Chức trách." Hắn lạnh nhạt giải thích. Tâm La lắc đầu, ngồi lên xe. Thoạt nhìn, nam nhân trong vườn Hải Nhiên đềulà tính khí cứng rắn, không biết biến thông. Cô tự lẩm bẩm. Trởlại vườn Hải Nhiên, cô cám ơn Vân Thâm, nắm bọc quần áo cũ của mình lên, đi vào Sướng Thúy cư. Mới vào cửa, cô liền thăm thấy Nhậm Thất và mộtngười đàn ông tuấn lãng trẻ tuổi ngồi ở trên sô pha phòng khách tán gẫu. Hai người phát hiện sự xuất hiện của cô, cũng đứng lên. "NhậmThất, Sướng Thúy cư này, lúc nào thì ẩn dấu một vị mỹ nhân như vậy, saotôi không biết?" Ánh mắt Đông Trẫm sáng lên, hỏi liên tục không ngừng. "Vị này là bảo mẫu của tiểu thiếu gia, Mật tiểu thư." Nhậm Thất từ trongtươi đẹp phục hồi tinh thần lại. Thì ra Mật Tâm La không phải là thậtbình thường, chẳng qua là cô vẫn không có biểu diễn vẻ đẹp của mình màthôi. Trên thực tế, trải qua một phen ăn mặc tỉ mỉ rồi, cô chói mắt làmcho người khác ngạc nhiên. Xem ra người cần y trang (ăn mặc),Phật cầnkim trang vẫn là có đạo lý. "Ra là một vị giai nhân, sớm biết như thế, tôi đã sớm qua nhà thăm hỏi." Đông Trẫm như thật như giả nhướngngười lên, cầm tay Tâm La, nhẹ nhàng hôn xuống, cũng không chịu buônglỏng ra. "Cho tôi tự giới thiệu mình, tôi là Đông Trẫm, là bạn tốt củaMặc Nhị, đồng đảng." "Đông thiếu!" Nhậm Thất không thể không lêntiếng nhắc nhở Đông Trẫm đừng thi triển sức quyến rũ Đông thị nổi tiếngtrước mắt hắn. "Đông thiếu, chào ngài." Tâm La đúng dịp xoay cổtay một cái, thoát khỏi tay của hắn. "Rất xin lỗi đêm qua tôi ngủ khôngngon, buổi sáng lại ra ngoài đi dạo phố, mắt đang mệt mỏi, muốn lên lâungủ bù." "Đó là dĩ nhiên, mỹ nhân xuân ngủ, đúng lúc. Chúng ta buổi tối gặp." Nhậm Thất không chịu nổi lắc đầu, thật may Mật tiểu thư là người kỳ lạ,trong vườn Hải Nhiên từ trên xuống dưới, không có một người đàn ông vàotới mắt của cô, chỉ sợ Đông thiếu phong lưu thành tánh cũng không thể.Bằng không, ch thêm một cô gái bị Đông thiếu đả thương tâm. "Có cá tính, tôi thích." Biểu tình của Đông Trẫm bất cần đời, nhưng giọng nói lại nghiêm túc. "Cô gái nào cậu không thích? Ở trong mắt cậu, mọi người đều có cá tính."Nhậm Thất và hắn trời sanh không hợp nhau, hoàn toàn không có cùng lớp. "Cô khác. Đại danh của tôi, báo ra, người phụ nữ nào không biết? Chưa từngthấy cũng đã nghe nói qua, ít nhiều cũng sẽ ngưỡng mộ chút chứ? Cô hoàntoàn không có phản ứng, ngay cả ánh mắt cũng không có thay đổi. Tôikhẳng định, cô không phải là thật không biết tôi." "Thì thế nào?Hoa danh của cậu sớm ở bên ngoài, bị cậu nắm tay đủ hạng người, cái dạng gì chưa? Có chút đầu óc, cũng hiểu phải giữ một khoảng cách với cậu,huống chi Mật tiểu thư là người có đủ tài trí và lý tình, mới sẽ khôngmắc mưu của cậu." Nhậm Thất không cho là đúng liếc mắt. "Nhậm Thất, cậu không phải là coi trọng cô chứ?" Đông Trẫm ngạc nhiên để mặt sát vào Nhậm Thất hỏi. "Tôi mới không giống cậu, thấy một yêu một." Mặt của Nhậm Thất không thể cảm giác đỏ lên. "Đừng thẹn thùng, mau từ thực cung khai, cậu có phải thật yêu cô hay không?" Đông Trẫm quấn quít chặt sát hắn. "Hải Ngâm yêu người nào?" Nhậm Hải Khiếu từ công ty trở lại, chỉ kịp nghe lời nói đuôi của Đông Trẫm. "Ha, Nhị gia tới vừa đúng, giúp tôi bức cung, hỏi Nhậm Thất có yêu mỹ nữ bảo mẫu trong nhà không!" Mỹ nữ bảo mẫu? Ánh mắt thâm thúy của Hải Khiếu quét về phía Nhậm Thất,Nhậm Thất nhún vai, ý bảo không để ý tới Đông Trẫm đang nói hưu nói vượn cái gì. "Nhưng, như đã nói qua, hôm nay tôi mới phát giác, bảomẫu anh mời thật sự là vị mỹ nữ. Ngày đó chỉ lưu tâm tới thân thủ củacô, không nghĩ tới trang phục tỉ mỉ, mặc dù còn chưa đủ để lấy nghiêngnước nghiêng thành, cũng đã xinh đẹp vô song." Đông Trẫm vỗ vỗ cằm,nhướng lông mày nói. "Là – sao?" Giọng vốn là trầm thấp của HảiKhiếu trong nháy mắt lại lạnh mấy phần, người trong phòng khách tức khắc giống như đặt mình trong ở Xibia. "Đông Trẫm, thu hồi vẻ mặt đắm đuốicủa cậu, bất kể cậu trêu chọc bao nhiêu phụ nữ bên ngoài, nhưng ở trongvườn Hải Nhiên, cậu tốt nhất thu lại hoa tâm và phong lưu của cậu." Đông Trẫm thú vị nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, không sợ chết tiếp tục khiêu khích. "Nếu như tôi thật thích, muốn theo đuổi Tâm La bảo bối thì sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]