Thoạt nhìn núi Ngọc Hư trên dãy núi Côn Lôn trông giống như một sơn trang lạnh lẽo, trên thực tế, nơi này cực kỳ giá buốt, nơi nơi đều một màu tuyết trắng ngần, cho dù đang là mùa xuân cũng không làm cho người ta cảm thấy chút ấm áp, cái nơi giống sơn trang lạnh lẽo này hiện giờ là nơi chẳng mấy ai lui tới.
Nhớ lại năm đó, hắn đang nhìn bao quát cả rừng thông, chả hiểu thế nào lại bò lên trên núi Côn Lôn, cứ đi, đi mãi, tới lúc cảm thấy khó thể, cuối cùng không thể chịu được nữa, choáng váng mà ngất đi. Không biết đã hôn mê bao lâu, đến khi tỉnh lại, nhìn thấy một con người, toàn thân bao phủ một lớp tuyết trắng, ngồi chồm hỗm nhìn hắn, Kim Lục Phúc đói tới mức váng đầu hoa mắt, không nghe được hắn nói gì.
Sau đó cái người đang ngồi chồm hỗm kia đứng dậy phủi phủi toàn bộ tuyết trên người xuống, kéo Kim Lục Phúc cắp ngang nách, rồi thi triển khinh công bay đi, Kim Lục Phúc bị màu tuyết trắng xóa xung quanh làm cho choáng váng, lại hôn mê, một lần nữa đi vào giấc ngủ. Khi lớn lên hắn nghe mọi người trên đỉnh núi Côn Lôn có một đại cao thủ nếu có thể đánh bại sẽ trở thành từ nay về sau không cần phải lo cái ăn cái mặc. Hắn rất muốn biết người năm xưa có phải là cao thủ mọi người đồn đoán không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]