Edit: Ishtar
Sáng sớm, báo tuyết cọ cọ mũi vào mặt hắn, lại bị hắn ôm vào lòng: “Tiểu nương tử, tật xấu của ngươi đúng là không sửa nổi nha.” Ngồi dậy, lại thấy A Y Nỗ Nhĩ ngoái đầu nhìn mình.
“Nàng ấy đi rồi.” A Y Nỗ Nhĩ nói.
Vội quay đầu lại nhìn, ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Báo tuyết bắt chước hắn quay đầu lại. “Tiểu nương tử, sao ngươi không trông chừng Tiểu Bạch Ngan?” hắn xoa xoa mặt nó. Báo tuyết dùng mũi hừ hừ hai tiếng, có lẽ bị xoa nắn yêu thương mạnh quá mà bất mãn.
“Sao ngươi lại gọi nó là Tiểu nương tử? Nó rõ ràng là súc sinh mà.” A Y Nỗ Nhĩ hỏi.
Kim Lục Phúc suy nghĩ một chút: “Rốt cuộc cô có lai lịch thế nào? Sao bọn thổ phỉ lại chỉ đích danh muốn bắt cô?”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”
“Vì ta suýt nữa bị cô hại chết, lý do ấy đã đủ chưa?” Hắn lườm nàng một cái.
“Nếu ta cho ngươi biết, ngươi có đồng ý để ta đi theo không?”
“Không, đây là hai việc khác nhau.” Hắn cự tuyệt thẳng thừng, nữ nhân đều phiền phức như nhau.
“Vậy thì ta không thèm nói cho ngươi biết.”
“Bỏ đi, dù sao ta cũng không… cảm thấy có hứng thú lắm.” Hắn đứng dậy, phủi phủi cát trên người. “Đừng có đi theo ta nữa, bên cạnh cũng có đường khác đó.”
“Được, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải.”
“Không, ta đi phía đông, cô đi phái tây.” Hắn híp mắt, cười nói.
Đôi mắt xinh đẹp của A Y Nỗ Nhĩ trợn tròn nhìn hắn một lát, không nói gì. Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhat-chan-tam-3/90366/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.