Chương trước
Chương sau
Edit: Ishtar

Trời tối đen như mực, đưa tay lên cũng không thể nào nhìn thấy năm ngón tay, ở một nơi nào đó trong kinh thành, gió đêm lạnh buốt, một phụ nhân đang nhìn xung quanh, giống như đang chờ đợi con mồi dâng tới tận cửa.

Từ xa có một chiếc đèn lồng tránh không nhanh không chậm lắc lư, đám người tới gần chỉ nhìn thấy hai người, mặc áo khoác tuyết trắng. Thấy trước mắt nhìn thấy có nhiều người, phụ nhân liền cười hỏi: “Vợ chồng Tiểu Lục đâu?”

“Các hạ là Kim phu nhân sao?” Người cầm đầu hỏi.

Người kia khinh thường nhìn hắn: “Các người dùng thế lực uy hiếp Tiểu Lục sao?”

“Cũng không phải dùng thế lực bắt ép, cũng không phải uy hiếp, chỉ là lão phu nghe nói phu nhân rất rõ ràng chuyện trong giang hồ, bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này, thỉnh phu nhân bao dung.” Mộ Dung Huống nói.

“Hạ sách? Mộ Dung Huống, ta biết xem bói, hôm nay miễn phí bói cho ngươi một quẻ, không chỉ là hạ sách, mà còn là hạ hạ kế sách, cực kỳ hung hiểm, có lẽ gây ra họa diệt môn, nếu giờ chịu nghe lời ta trả lại Tiểu Lục, sau này không cho phép gây khó dễ cho hắn, nếu không, chỉ sợ không thể hóa giải nổi tai ương.” Người kia nói, vẫn nhẹ cười như cũ.

“Phu nhân đang đe dọa lão phu sao?” Mộ Dung Huống vuốt vuốt chòm râu hỏi.

Người kia lắc đầu: “Xem ra Mộ Dung Huống không chịu bỏ qua, vậy nói đi, phải làm sao mới bằng lòng thả Tiểu Lục ra?”

“Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân.” Mộ Dung Huống phun ra tám chữ.

“Từ thời triều đại Nam Tống, khi Cô Tô Mộ Dung Phục bị điên, toàn bộ công phu đã thất truyền, vài trăm năm nay không ai biết.” Người kia cười nói.

“Cho nên mới thỉnh giáo phu nhân.” Mộ Dung Huống đáp.

Người kia hơi trầm ngầm một lát: “Ta cũng không biết. Công phu đó cũng không phải tuyệt học quang minh chính đại gì, cho nên chưa từng lưu ý tìm kiếm. Mộ Dung Huống, hay là ngươi hỏi vấn đề khác đi.”

“Lão phu chỉ cảm thấy có hứng thú với môn công phu đó mà thôi.” Mộ Dung Huống kiên quyết nói, dường như không tin tưởng lời người kia.

“Mộ Dung lão đầu, đừng để cái tên bên ngoài của công phu đó mê hoặc, muốn tập được công phu đó phải quen thuộc công phu các môn phái khác trên giang hồ, mà từ trước tới nay đệ tử giang hồ, đa phần chỉ có tiếng mà không có miếng, không phải là thật sự lợi hại, cho dù có quen thuộc, hay thậm chí là tinh thông cũng không thể tiến nhanh võ công được, thực ra, võ học chi đạo, ngoại trừ số năm tu vi và nội lực, mấu chốt chính là ở sự cần cù nỗ lực trong khổ luyện võ học, chứ không phải chèn ép người khác, hiểu chứ?”

Mộ Dung Huống gật đầu.

“Sưu tập công phu nhiều môn phái, khó khăn nhất chính là công phu Quỳ Hoa Bảo Điển.” Người kia nói tiếp. “Quỳ Hoa Bảo Điển tuy đã có rất nhiều người từng học qua, nhưng mấy trăm năm trôi qua chỉ có một mình Minh vương Ma giáo – Đông Phương giáo chủ công đức viên mãn, so sánh với Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân không biết lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần.”

Vừa mới dứt lời, chợt nghe thấy một tiếng cười vui mừng reo lên: “Nha đầu chỉ biết lừa gạt người, sao công nói cho hắn biết, muốn luyện công phu này phải dẫn đao tự cung? (khụ khụ cái QHBĐ chỉ dành cho thái giám thôi ^^)”

Tất cả mọi người đều sững sờ, người mới tới xuất hiện đúng là thần không biết, quỷ không hay, chờ khi bọn họ lấy lại tinh thần, mới thấy có một bạch y đứng trước mặt bọn họ, bên cạnh là một bạch y lão đầu.

“Đỗ bá mẫu?” Đối với sự xuất hiện của những người mới đến này không chỉ khiến Mộ Dung gia buồn bực mà người kia cũng vậy.

“Nhưng mà, loại người như hắn tự cung cũng tốt, trong giới võ lâm bớt đi một tai họa cho nữ giới.” Đỗ mỹ nhân cười, quét ánh mắt nhìn toàn thể, sau đó quy đầu hỏi bạch y lão đầu. “Lão đầu tử, đám hỗn tạp này có thể thu thập được chứ?”

“Chuyện cỏn con, lão đầu ta ở trên núi nhàn tản nhiều năm, hôm nay có cơ hội vận động xương cốt cũng tốt lắm.” Quý lão đầu nói.

“Ừm, tốt, thu thập đi, để cho bọn họ biết dám khi dễ hiền tế của chúng ta sẽ phải chịu tội gì.” Đỗ mỹ nhân nói.

“Đỗ bá mẫu, không cần bá phụ xuất thủ, người xem…” ngón tay chỉ ra xa xa, một hàng đuốc cháy rừng rực vây xung quanh. “Không ngờ tất cả đã đến, đều là người của quan phủ, xem ra, Mộ Dung lão đầu có thù oán với không ít người nha, chúng ta đi thôi.”

“A? Đi sao? Nhưng mà… nhiều năm không nhìn thấy lão đầu tử đánh nhau với người khác, vất vả lắm mới có cơ hội… Ai nha, thật đáng tiếc.” Đỗ mỹ nhân tiếc hận nói.

“Ăn nói ngông cuồng! Có giỏi tỷ thí với ta!” Mộ Dung Huống hét lên, tay phất lên huy động đám đệ tử vây xung quanh, đao kiếm trong tay tỏa ánh sáng lạnh lẽo, toàn thể lưỡi đao chém vào chỗ bốn người kia, rất nhanh hắc bạch song chiến.

Đang lúc khẩn trương, vậy mà còn có người xem náo nhiệt.

“Lão đầu nhi, cố gắng lên! Giết hết bọn họ, không cần thủ hạ lưu tình.”

“Tướng công, cẩn thận.”

“Ai nha, Khuynh Thành, không nên như vậy, người ta nghe được sẽ cho rằng công phu của tướng công cháu kém cỏi, cần phải bắt sống Mộ Dung lão đầu đi dạo vòng quanh phố đi.”

“Sặc… Tướng công, tự lo liệu đi…”

Nhiều người như vậy vây hai bạch y nhân nhưng lại không thể chiếm chút thượng phong, Mộ Dung Huống và Mộ Dung Thanh Lam đứng ngoài nhìn, sắc mặt càng ngày càng kém, một lúc sau, Mộ Dung Huống thấp giọng dặn dò Mộ Dung Thanh Lam vài câu, trên mặt Mộ Dung Thanh Lam liền lộ ra nụ cười ác ý.

“Nếu hai vị không chịu giơ tay chịu trói, cũng đừng trách lão phu không khách khí với bọn họ.” Mộ Dung Huống vận nội lực, mặc dù gió to nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng kêu đau đớn. Mà hai người bị vây giữa vòng vây lại không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn ra tay càng hung hiểm.

“Kim Lục Phúc, xin lỗi!” Mộ Dung Huống điểm huyệt giữ Kim Lục Phúc cố định một chỗ, bàn tay từ từ giơ lên, mục tiêu chính là đỉnh đầu Kim Lục Phúc, sau đó bàn tay lấy tốc độ cực nhanh hạ xuống…

~~~ a ~~~~ thanh kêu thảm thiết vang lên.

Người phát ra tiếng kêu không phải là Kim Lục Phúc mà là người khác.

“Ngư nhi?” Mộ Dung Huống kinh hãi kêu lên.

Đám môn hạ của Mộ Dung gia vì biến cố bất ngờ khiến cho có chút hoảng hốt, bị Trần Mục Phong và Quý lão đầu nhanh chóng áp đảo. Hai người lại gần, thấy Kim Lục Phúc ngồi xổm bên cạnh tử y cô nương, tay của hắn bị nắm chặt.

“Mộ Dung Tử Ngư, cô bị ngu hả? Biết rõ ràng ta có thể thoát được, tội gì phải làm vậy?”

“Kim Lục Phúc, ta chết sẽ khiến ngươi cả đời không thể quên được ta, ha ha…” Mộ Dung Tử Ngư vẫn còn cười, giọng nói yếu ớt.

“Học thuộc như két vẫn còn quên được nữa là, sao có thể không quên chứ, đừng giả vờ ngớ ngẩn, cố gắng lên, ta sẽ trị bệnh cho cô…” Kim Lục Phúc nói.

“Ha ha… Kim Lục Phúc, ngươi chờ xem, chờ ta chết đi sẽ hóa thành con bướm bay quanh, mỗi khi hoa nở, ở trong bụi hoa đẹp nhất, chính là ta Mộ Dung Tử Ngư, phải nhớ đấy…”

“Kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì để bị Ngư yêu cuốn lấy chứ…” Kim Lục Phúc hỏi, giống như đã hết cách.

“Bởi vì thích… mặc dù ngươi lẻo mép, vô lại, lưu manh, nhưng đối với Quý Bạch Ngạc rất tốt, khiến cho người ta nhịn không được, muốn ghen ghét, thật sự hâm mộ Quý Bạch Ngạc, có thể được gọi là “Ngạc nhi”, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ…Kim Lục Phúc…” Mộ Dung Tử Ngư dùng hết sức lấy từ trong ngực áo ra một hà bao nhỏ, giơ lên trước mắt hắn. “Kim Lục Phúc cầm cái này được không?” Giọng nói kiên nhẫn chờ đợi.

“Mộ Dung Tử Ngư, không nhớ ta từng nói gì sao? Gia quy nhà ta đã nói rõ, chỉ có thể mang hà bao do nương tử làm, bằng không, không thể lấy, cũng không thể mang theo.” Kim Lục Phúc đáp.

“Kim Lục Phúc —— “

“Hiền Tế a —— “

Tiếng trước là của Mộ Dung Thanh Lam, tiếng sau là của Đỗ mỹ nhân, trong giọng của Đỗ mỹ nhân có chút nức nở.

“Kim Lục Phúc… mang..mang…được…không..” Thanh âm của Mộ Dung Tử Ngư càng lúc càng yêu, nhưng hà bao nọ cuối cùng cũng không đưa được tới tay Kim Lục Phúc mà rơi trên mặt đất.

Một bàn tay trắng nõn nhặt hà bao lên đưa tới trước mặt Kim Lục Phúc: “Kim Tiểu Lục…”

“Ngạc nhi, giúp Mộ Dung tiểu thư cất đi là được rồi, thụ thụ bất thân.” Kim Lục Phúc nói, sau đó đứng dậy: “Mộ Dung Huống, là hung thủ giết người, tự tay giết con ruột của mình, không có nhân tính, không bằng cầm thú, loại người này không xứng đáng sống trên đời.”

“Ngư nhi đã chết, Kim Lục Phúc, trả lại mạng cho con ta..” Mộ Dung Huống chớp động thân hình, nhanh chóng tới gần Kim Lục Phúc.

Xung quanh tiếng gió phần phật, càng thê lương ảm đạm. Hai người đứng đối diện nhau, gió thổi qua ống tay áo hai người bọn họ, phiêu tán. Bỗng nhiên, một người gục về phía trước, một người thì vẫn lù lù bất động.

“Mộ Dung Thanh Lam, đưa cha ngươi về đi thôi, sau này đừng làm chuyện xấu, đừng tham lam đồ của người khác, nhưng… hiện tại ông ta…sau này cũng không thể tính kế hại người được nữa…” Kim Lục Phúc nói.

“Kim Lục Phúc, ta sẽ báo mối thù ngày hôm nay.” Mộ Dung Thanh Lam đỡ Mộ Dung Huống đứng dậy, hung hăng trừng Kim Lục Phúc.

“Vậy sao? Được.” Kim Lục Phúc nói, xoay người đi hai bước, rồi dừng lại. “Hôm nay ta buông tha hai cha con các ngươi là bởi vì muội muội ngươi, nếu còn quay lại trêu chọc, đừng trách ta không khách khí.”

Đám người Mộ Dung gia rời đi, chỉ còn lại vết máu dưới đất. Đối diện với nhau, Quý Bạch Ngạc đi tới bên người Kim Lục Phúc: “Kim Tiểu Lục, đi thôi, chúng ta về nha.”

Kim Tiểu Lục kéo tay nàng: “Đúng vậy, chúng ta rời nhà đã lâu, nên trở về thôi.”

Bốn người kia lặng lẽ đi phía sau, nhìn hai người cầm tay nhau, một người lặng lẽ nói: “Đứa nhỏ nhà Mộ Dung kia thực ra cũng rất tốt, tiếc thay cho một cô nương si tình…”

“Đỗ bá mẫu, ý của ngài là Tiểu Lục nên nhớ suốt cả cuộc đời?” Khuynh Thành hỏi.

“Ta cũng không có ý như vậy, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ đó rất đáng thương…” Đỗ mỹ nhân đáp.

“Đó là số mệnh.” Khuynh Thành nói.

“Ai, là duyên phận.” Đỗ mỹ nhân cảm khái nói.

Mắt nhìn thấy đám người cầm đuốc đứng đó không xa, vài người né phía sau cây chờ bọn hắn đi ngang qua mới tiếp tục chạy đi, cũng không nghĩ tới đi vài bước lại thấy hai người đứng chắn ngang giữa đường, lúc đầu không biết còn tưởng cướp. Nhìn gần mới thấy, hóa ra là Quý Chí Lưu và Quý Hàn Võ.

Mọi người trở về Tô Hồ Mễ Hành, Quý Bạch Ngạc bởi vì bị điểm huyệt quá lâu nên chưa thể hoàn toàn khôi phục, cho nên mệt mỏi đi ngủ, những người còn lại vào sảnh đường, ai ngồi chỗ người nấy. Ánh mắt huynh đệ Quý gia cứ liếc tới liếc lui nhìn Kim Lục Phúc.

“Hai vị có vấn đề gì muốn hỏi phải không?” Khuynh Thành hỏi.

“Chúng ta ở trong hoàng cung, nghe thấy một số người nói, không biết là thật hay giả, cho nên muốn hỏi một chút.” Quý Hàn Võ đáp.

Khuynh Thành cười: “Còn tưởng là có chuyện gì, hóa ra là vậy, vốn cũng không phải bí mật gì cả, ta và Tiểu Lục họ là Ái Tân Giác La, chính là, năm Khang Hi thứ năm mươi lăm, ngoại trừ công chúa được phong tước xuất giá, đến năm Khang Hi thứ năm mươi sáu, Tiểu Lục mới ra đời, không sống trong ngọc điện, hắn chính là con trai thứ sáu của Ung Chính gia, Phúc tự chính là do Khang Hi gia ban cho.”

“Vậy hắn cũng là hài tử của Ung Chính hoàng đế, vậy còn cha nương hai người… thảo nào, nhìn phụ thân hai người… cảm giác không phải người thường.” Đỗ mỹ nhân nói.

“Chuyện này chỉ có những người ở đây biết, còn những chuyện khác mọi người không cần phải biết quá nhiều, thỉnh các vị thứ lỗi.” Khuynh Thành đáp.

“Không ngờ nha, Ngạc nhi nhà chúng ta cũng coi như một phúc tấn, sau này tiểu ngoại tôn của chúng ta không phải cũng là tiểu A Ca a.” Đỗ mỹ nhân cảm thán.

Mấy người còn lại nhìn nhau, ánh mắt đều bất đắc dĩ.

Ở Đào Nhiên đình, gần một bụi cây rậm rạp, có một ngôi mộ mới, phía sường có một tấm bia dựng đứng, có hai lão lão đứng trước mộ phần.

“Lão đầu tử, vẫn còn để trống, viết một vài câu chân tình đi.” Lão thái thái nói.

“Bậy bạ! Còn dám buộc gia viết!” Lão đầu tử bất mãn: “Đi thôi, xem cũng đã xem rồi.”

“Ừ, đi thôi, sao ta lại sinh ra một nam tử như vậy, đi gây chuyện khắp nơi, còn gây họa cho một linh hồn nhỏ bé nữa.” Lão thái thái quay đầu nhìn lão đầu tử. “Thật đáng thương.”

“Lão thái bà này, đầu óc linh tinh.” Lão đầu tử trợn mắt. Thân ảnh hai người rời đi…

Mấy ngày sau, lại có hai người đi tới trước mộ phần, nhìn thấy tấm bia nọ, người trẻ tuổi đứng sững. Chữ viết… thật quen thuộc.”

Trên mộ viết: “Hạo hạo nhiên, mang mang kiếp. Đoản ca chung, minh nguyệt khuyết. Úc úc giai thành, trung hữu bích huyết. Bích diệc hữu thì tẫn, huyết diệc hữu thì diệt, lũ hương hồn vô đoạn tuyệt, thị da phi da? Hóa vi hồ điệp (*).”

“Ủa? Nhưng, viết rất chuẩn.” Quý Bạch Ngạc nói, từ trong tay lấy ra túi hà bao nọ: “Kim Tiểu Lục, thực ra vật này mang theo cũng không sao mà, coi như là bằng hữu tặng.”

“Tiểu ngan ngốc, bản thân ta sẽ không lén lút như vậy, cũng không thể để người khác hiểu lầm mình, nàng ngốc quá có phải không?” Kim Lục Phúc vỗ vỗ đầu nàng, sau đó đem hà bao chôn xuống mộ, sau đó phủi phủi tay dắt Quý Bạch Ngạc. “Nàng phải nhớ kĩ, nàng đã là lão bà của Kim Lục Phúc ta, có thể tự nhiên chiếm tiện nghi của ta, nhưng cũng phải có nguyên tắc, không thể chiếm tiện nghi của người khác, cũng không thể để người khác chiếm tiện nghi của mình, hiểu không?”

“Biết rồi.” Quý Bạch Ngạc đồng ý.

Hai người liền tiếp tục đi về phía trước. “Kim Tiểu Lục, sau này không được chiếm tiện nghi của ta.”

“Gì..?”

“Không được nói ta là ngan ngốc mơ hồ nữa…”

Mấy ngày sau, trước phần mộ lại xuất hiện một nam tử trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, khẽ thở dài, sau đó bỗng nhiên trợn to mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào tấm bia mộ.

Sáng sớm hôm sau, thượng thư phòng.

“Tứ ca, nhìn xem đây là cái gì?” Hoằng Trú đưa tờ giấy cho Hoằng Lịch.

Hoằng Lịch xem xong, hỏi: “Đệ tìm được thủ bút của hoàng a mã ở đâu vậy, không ngờ hoàng a mã lại có thể viết tuyệt hảo như vậy…”

“Ở trên bia mộ lấy về, cũng hiểu được đây là thủ bút của lão đầu tử sao?” Hoằng Trú hỏi. Hai huynh đệ liếc nhìn nhau một lát.

“Vậy, lão đầu tử giả chết?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.