Hạc liếc mắt nhìn căn phòng trước mặt. Phòng không quá lớn, nhưng đầy đủ tiện nghi. Góc phòng đặt một chiếc nệm. Sát cạnh cửa ra vào là một chiếc tủ quần áo. Kế bên giường là một bàn học đặt đối diện với cửa sổ lớn. Từ chỗ họ đứng có thể nhìn ra thấy những mái nhà nhấp nhô và bầu trời trong xanh gợn mây bên ngoài cửa sổ. Hạc cảm động dào dạt, cảm thấy nước mắt cũng giống như sắp rơi ra, không kiềm được mà quay lại ôm chầm lấy Mây – "Cảm ơn cậu, tớ còn tưởng sẽ phải ra ngoài đường ở mấy ngày.". Mây cười cười, vỗ vỗ lưng cô - "Ai bảo số cậu xui xẻo. Như thế nào trước ngày bán nhà 3 ngày người ta mới báo cho cậu biết? Có phải là do cậu ăn ở thất đức không?"
Hạc thở dài một hơi – "Đừng nhắc nữa, tớ vẫn còn đau khổ muốn chết đây. Tớ thề tớ luôn trả tiền nhà đầy đủ." – Vừa nói Hạc vừa rút tiền trong túi quần ra đưa cho Mây – "Tiền ứng trước của tớ, cậu cầm đi." Mây cũng không khách khí, nhận tiền hôn chùn chụt - "Kêu cậu qua đây ở với tớ thật là quyết định đúng đắn. Hôm trước chủ nhà gọi điện bảo tăng giá thuê tớ đã rầu muốn chết. Lại gặp nhỏ bạn cùng nhà keo kiệt, nghe tăng giá tiền liền nhảy dựng lên đòi chuyển đi, tớ thật muốn khóc."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.