Tiếng khóc khuấy động cả sở cảnh sát. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn họ. Hạc sợ chết khiếp, cô không ngờ con bé nhỏ người mà tiếng khóc lại lớn như thế. Ngay cả San dường như cũng không lường được trước, lúng túng dỗ dành cô bé nhưng nó không những không nín mà còn khóc lớn hơn.
Hạc hết cách, vội vàng chạy đến. Bé Sam liền ôm lấy cổ cô không buông - "Mẹ ơi. Mẹ đừng đi, ở lại với Sam và anh hai."
San đành phải chuyền bé Sam qua tay cho Hạc bế. Cô ôm cô bé vào lòng vỗ về một chút nó mới nguôi nguôi. Có lẽ cả ngày khóc mệt rồi, ở trên tay cô, bé nín dần rồi thiêm thiếp ngủ.
Nhưng mà cho dù có ngủ rồi cô bé vẫn ôm cô mãi không buông. Cô và San cùng cười gượng nhìn nhau, sau đó xin phép sở cảnh sát ra về.
Bên ngoài trời hơi lạnh, hắn cởi áo vest bên ngoài khoác lên che cho cô và bé Sam.
Biết hắn lo lắng cho công chúa nhỏ trong tay mình nên cô không tiện từ chối.
Cô đi kế bên hắn đến chỗ để xe. Vừa đi cô vừa nói - "Tôi không biết cậu cũng có em gái."
"Bây giờ thì chị biết rồi." - Hắn mỉm cười nhìn cô, nụ cười dịu dàng bất ngờ - "Ngày hôm nay thật sự rất cảm ơn chị. Nếu không có chị, không biết con bé sẽ ra sao nữa. Thật sự lúc con bé biến mất tôi lo lến phát điên. Nếu có chuyện gì xảy ra với con bé tôi thật sự không thể tha thứ cho mình." - Hắn cụp mắt ũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-trung-nghin-dam/1516200/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.