Tàu lúc đó đã lịch kịch chạy. Hạc không nói nổi, cô không có hơi sức mà mắng chửi hắn nữa.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng tới tái trắng, hơi thở dồn dập, hai tay bấu chặt khoá an toàn của cô, hắn nhịn cười nói – "Để tôi kể cho chị một chuyện hài cho đỡ căng thẳng nhé. Thằng bạn Min của tôi có lần cùng tôi đi chơi trò dĩa bay rớt tự do. Nó khăng khăng cầm một cái đồng xu lên, nói rằng lên tới đỉnh sẽ thả cái đồng xu ấy xuống, xem xem cái đồng xu ấy với nó ngồi trên dĩa bay cái nào rớt xuống trước. Kết quả là gì chị biết không?"
Hạc lắc đầu nguầy nguậy.
"Kết quả là lên tới nơi nó chưa kịp thả thì dĩa bay đã rơi rồi"
Hạc suýt nữa thì rơi nước mắt. Cô gào lên – "Kim San, cậu thật không có khiếu hài hước." – Bà mẹ nó chứ cô đã sợ lắm rồi, hắn còn kể một câu chuyện kinh dị như vậy, không biết là muốn giúp hay muốn hại thần kinh cô nữa.
Thấy câu chuyện cười của mình không hề có tác dụng, San đành chìa tay qua nói với cô – "Đưa tay cho tôi."
"Để làm gì?" – Hạc mếu máo.
"Nắm tay tôi đi. Sẽ đỡ sợ hơn."
Vừa lúc đó thì tàu cũng lên tới đỉnh cao nhất, chuẩn bị lao xuống con dốc đứng 90 độ kia. Hạc liền lập tức nín thở, cô chỉ biết chộp lấy tay hắn, đan mười ngón tay vào nhau thật chặt. Cô nhắm tịt hai mắt lại, cả người căng cứng, chuẩn bị chờ chết.
Khi cô nhắm mắt, trên mu bàn tay chợt cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muon-trung-nghin-dam/1516188/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.