Trên đời này, còn có mấy ai tồn tại được cái gọi là tình yêu chân thành này ở trong tâm hồn? Hết thảy mọi thứ, tất cả chỉ là một hồi rồi lại một hồi giả dối. Nếu như yêu thương có thể mua lại bằng tiền, như thế gọi là lòng tham, không phải vì tình yêu thương. Chu Bân và Trình Vi cho dù hoàn cảnh có đối lập nhau, nhưng lại đều đồng nhất trong sự cô đơn vô hanh, cứ như vậy mà dày vò. Có lẽ đây cũng chính là nguyên do khiến định mệnh mở lối cho hai người.
Trình Vi là một cậu ấm, quen được người khác nhìn cậu với con mắt ngưỡng mộ, đội cậu lên đầu. Chính vì thế, cậu vô cùng kiêu ngạo. Nhưng mà, vì cớ gì mà Chu Bân cứ tận lực coi cậu như không khí? Mắt hắn cũng không có bị mù! Rõ ràng là, đối với những người khác thì hắn quan tâm hết mực, nhưng khi đứng ở trước mặt cậu thì lập tức lại coi cậu như không khí rồi? Chết tiệt, đây là khinh thường cậu sao? Đã như vậy, cậu liền dây dây dưa dưa để cho hắn để ý cậu mới thôi! Nhưng mà, tại sao càng dây dưa, trái tim của cậu lại liền muốn trao cho hắn luôn rồi? Cái này, thành ra không phải là dây dưa nhất thời, mà đã là dây dưa cả đời!