Hồng Bảo sớm đã chờ ở ký túc xá, vừa thấy bọn họ xuất hiện liền lập tức đi tới gần, vẻ mặt lo lắng nhìn vết thương của hai người, bộ dạng giống như rất muốn hỏi xem tình hình của hai người bọn họ thế nào nhưng mà lại không biết có nên hỏi hay không, cứ muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Trình Vi không có đi, hắn vẫn ngồi ở trên giường. Hồng Bảo khi trở về đã nói qua cho hắn nên đại khái hắn cũng biết được tình hình cơ bản rồi. Trình Vi không có lên tiếng, lẳng lặng nhìn hai người kia.
Chu Bân bôi thuốc cho Lục Hạo, khi bôi thuốc sát trùng, Lục Hạo co rúm lại, đau đớn nhíu mày lại, thế nhưng lại động đến vết thương trên mi mắt nên lại càng đau đớn hơn.
Chu Bân trong lòng rất muốn mắng cho hai tên này một trận, tại sao lại đánh nhau thành lớn chuyện thế này cơ chứ, nhưng hắn vẫn cố nhịn xuống, bởi vì hắn biết trong lòng hai người kia cũng khó chịu lắm rồi, đè lửa giận trong lòng xuống, chậm rãi nói: “Các ngươi có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không? Chẳng may lại bị thương đến xương khớp gì đó thì nguy hiểm lắm!”
Đại Thục lắc đầu, không lên tiếng, trên mặt không có một chút biểu cảm gì. Lục Hạo cũng lắc đầu, không nói lời nào, trong mắt hiện lên một tia oán hận.
“Các ngươi có đói bụng không? Ta mua gì đó cho các ngươi ăn nhé?”
Phương thức trả lời của hai người đó vẫn ý như trước, chỉ có lắc đầu.
Chu Bân cũng rất muốn xả giận, kỳ thực hắn cũng rất lo lắng vì việc của hai người này. Thế nhưng hắn phải bình tĩnh, hắn thở dài.
“Không phải chỉ là đánh nhau một trận thôi sao? Làm ra bộ dạng muốn chết như thế này làm gì a, nhìn chán muốn chết!” Trình Vi ngồi ở trên giường miễn cưỡng nói, ngữ khí làm cho người nghe thập phần khó chịu.
“Ngươi không yên lặng một chút được hay sao?” Chu Bân trừng mắt nhìn Trình Vi.
“Ta nói sai sao?” Trình Vi lập tức làm ra vẻ mất hứng, hắn nhảy xuống đất, túm lấy cổ áo Đại Thục rồi ném hắn lên ghế, “Đánh thì đã đánh rồi, muốn đuổi học thì đuổi! Đây là vì huynh đệ mà làm, nếu chuyện này xảy ra một lần nữa không lẽ ngươi có thể để giương mắt nhìn huynh đệ của ngươi bị người ta đánh hội đồng hay sao? Nếu như ngươi thật sự có thể làm như vậy thì ngươi tiếp tục làm một con cá chết đi!”
Sau đó hắn lại túm lấy Lục Hạo, quát lớn: “Ngươi không phục đúng không? Không phục thì liền đi tìm bọn họ đánh một trận nữa! Không đánh được ở trong trường thì lôi ra ngoài đánh!”
“Được rồi! Người đừng có đổ thêm dầu vào lửa nữa!” Chu Bân thấy Lục Hạo có vẻ muốn làm theo lời của Trình Vi, sợ hắn lại đi sinh sự tiếp, đến lúc đó thật sự lại càng phiền phức.
Quả nhiên, Lục Hạo giống như đã tìm được chỗ để phát tiết, lập tức đứng lên quát lớn: “Con bà nó, ta cho dù bị đuổi học cũng phải đánh cho cái thằng vương bát đản kia một trận nhừ tử!”
“Ngươi điên rồi!”
Chu Bân cùng Hồng Bảo lập tức đi đến ngăn cản Lục Hạo đang muốn lao ra ngoài.
Lục Hạo bị hai người giữ lại, nhất thời còn đang giãy giụa, Đại Thục lúc trước vẫn còn đang trầm mặc, liền đi tới vỗ vỗ vai Lục Hạo, Lục Hạo lập tức bình tĩnh lại.
“Đừng làm ra chuyện gì điên rồ nữa, khi ngươi thực sự phải đối mặt với quyết định đuổi học, ngươi sẽ hối hận với quyết định ban đầu của mình.”
Đại Thục vẫn như trước diện vô biểu tình, không thể nhìn ra tâm tình của hắn, nói xong, lại vỗ vai Lục Hạo rồi rời đi.
Vẫn nhìn theo mãi cho đến khi Đại Thục quay về phòng, lúc này Chu Bân cùng Hồng Bảo mới buông Lục Hạo ra.
Lục Hạo hung hăng đấm vào cánh cửa, “Con bà nó, là ta hại Đại Thục rồi!”
Chu Bân cũng không biết nên nói cái gì, hắn nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Hạo ôn nhu nói: “Chuyện của Đại Thục, mặc kệ là có kết quả như thế nào, bên phía lão sư ta sẽ tận lực tìm biện pháp để xin giảm nhẹ cho hắn, xem có thể chuyện biến được hay không.”
Lục Hạo lập tức nắm chặt lấy tay hắn, vừa lo lắng vừa cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi! Nếu như lần này Đại Thục không có việc gì, nhớ kỹ Lục Hạo ta thiếu ngươi một cái nhân tình!”
“Nói linh tinh gì đó! Tất cả mọi người đều là anh em tốt của ta!”
Đêm đó Đại Thục cùng Lục Hạo đều phải thu xếp hành lý rời khỏi trường. Chu Bân liền gọi điện cho thầy chủ nhiệm, rồi gọi điện cho bí thư, nhưng tình huống quả thật không hề lạc quan.
Lý Quế Bình mấy hôm trước bị bệnh nên phải xin về nhà nghỉ ngơi. Hồng Bảo lúc này đang gọi điện thoại để kể cho hắn nghe chuyện xảy ra mấy hôm nay, Chu Bân nằm ở trên giường nghe Hồng Bảo nói chuyện. Ngoài ý muốn chính là Trình Vi đêm nay lại muốn ngủ lại ở ký túc xá.
“Ân, chính là thế, là bọn kia động thủ trước với Lục Hạo mà!”
“...”
“Ừ! Đúng đúng! Chính là như vậy!”
“...”
“Nghe nói hắn còn chưa có tỉnh.”
“...”
“Không biết, thế nhưng Chu Bân đã gọi điện cho lão sư để hỏi thăm tình hình mà.”
“...”
“Đúng vậy, những người đó chỉ biết chăm chăm cho chức vị của bản thân, nào có quan tâm đến sinh tử của chúng ta.”
“Chúng ta có ai quen biết hiệu trưởng chứ? Cho dù có quen biết hắn cũng không nhất định phải giải quyết cho chúng ta.”
Nghe đến đó, Chu Bân bỗng nhiên bừng tỉnh, nhảy dựng lên giống như tìm được phao cứu hộ, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía Trình Vi.
Trình Vi chính là lần đầu tiên bị Chu Bân dùng ánh mắt nhiệt tình như vậy mà nhìn mình, nhất thời có chút hưng phấn khó hiểu.
“Trình Vi, phiền ngươi ra ngoài này một chút, ta có việc muốn cùng ngươi thương lượng!” Chu Bân lôi Trình Vi ra ngoài, kéo hắn đến một góc hành lang nói.
“Muốn làm gì?” Trình Vi cố ý nói với giọng gây hấn, kỳ thực hắn vô cùng mong chờ điều mà Chu Bân sắp nói với hắn.
“Chuyện của Lục Hạo với Đại Thục hôm nay ngươi cũng biết rồi đấy.” Chu Bân nhìn Trình Vi, hắn cũng không nắm chắc Trình Vi có thể giúp đỡ không, nhưng lúc này hắn vô cùng nóng ruột, “Ngươi có thể giúp đỡ chúng ta hay không?”
“Ngươi gấp cái gì chứ?”
“Ta biết gia đình ngươi có chút giao tình với hiệu trưởng, có thể... giúp ta nói đỡ cho Đại Thục trước mặt hiệu trưởng hay không?” Chu Bân phát hiện những lời này quả thật có chút khó nói ra, nhưng tình thế bắt buộc khiến hắn không thể không làm.
Trình Vi vừa có chút hưng phấn, bây giờ liền biến mất, lại là vì chuyện của người khác nên mới đến tìm hắn!
Hắn khó chịu nói: “Không thể!”
“Trình Vi!” Chu Bân sợ hắn đi mất lập tức kéo tay hắn lại, cố gắng nhẹ giọng nói, “Việc này đối với ngươi mà nói có lẽ không khó khăn lắm a! Ta van ngươi đấy, có được không?”
“Ngươi đây là đang xin ta giúp đỡ đúng không?”
“Đúng, ta là đang cầu ngươi! Coi như là ta thiếu ngươi một cái nhân tình, có được hay không?”
Trình Vi chớp chớp mi, nói: “Thiếu nhân tình của ta rất khó báo đáp đấy, ngươi đã chuẩn bị tâm lý rồi chứ?”
“Được, chỉ cần ngươi có thể giúp Đại Thục qua được việc này!” Chu Bân giống như thấy được một lối thoát, đáng tiếc hắn chính là không nhận ra được chuyện Trình Vi tính toán ẩn sau việc này.
“Ta có yêu cầu gì ngươi cũng đều nguyện ý chứ? Nếu là việc luôn đi cùng với ta trong trường học thì sao, có thể chứ?”
Chu Bân hít sâu một hơi, hắn tự nhủ với bản thân là phải nhịn xuống, nhịn xuống!
“Có thể!”
“Ta đi đâu ngươi cũng phải đi theo, cũng được sao?”
“Đi!”
“Ta muốn ngươi làm gì ngươi cũng phải làm theo a?”
“Làm!” Chu Bân ngẫm lại, bổ sung thêm một câu, “Chỉ cần không vi phạm pháp luật!”
Trình Vi không thể che giấu đắc ý cùng tiếu ý, khoác tay lên vai Chu Bân nói, “Hảo! Ta sẽ giúp ngươi việc này, nhớ kỹ ước hẹn của chúng ta đấy!”
Chu Bân gật đầu, hắn có cảm giác mình vừa mới bước chân lên thuyền của ác tặc, bất quá hắn tin tưởng hiện nay ngoại trừ Trình Vi ra thì hoàn toàn không còn ai có thể giúp được Đại Thục.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]