Năm ấy, cậu vừa vào “Nghê sắt” thực tập không lâu. Tiền lương một người tiêu pha cũng coi như là miễn cưỡng qua ngày.Lúc ấy dì Lý trong đại viện thường hỏi cậu sao không chơi đùa như những đứa trẻ khác, chỉ mải mê một mình đọc sách. Hồi nhỏ đáp lời dì như thế nào, phỏng chừng cậu cũng không còn nhớ rõ, nhưng hiện tại có lẽ cậu thấy thật may mắn vì mình đã đọc nhiều sách như vậy, về mặt chữ nghĩa còn có thể biểu hiện vài phần, nếu không thật không biết bản thân “bách vô nhất dụng”, có thể còn làm nên trò trống gì nữa.
Ngày hôm đó cậu chạy đến cửa hàng tạp hóa mua một số thứ cần thiết trong nhà, lại thấy một thanh niên bước tới vay tiền mình mua thuốc lá. Cậu tuy cho thanh niên đó vay nhưng cũng không tin, cũng không có ý định lấy lại, chỉ là người đó cuối cùng vẫn đến và trả lại số tiền đó cho cậu. Xong xuôi anh ta mỉm cười rồi lên chiếc xe thể thao mà đi mất. Lúc đó, cậu không hề hay biết người ngồi trong chiếc xe đó chính là Diệp Diệu Sinh.
Nói đến thật trùng hợp, cậy ở “Nghê Sắt” gần nửa năm mới biết, thì ra con trai của Tổng biên tập tạp chí, chính là người hỏi vay tiền mình mua thuốc lá lúc trước.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.