Nói như vậy là cậu ấy chưa bao giờ bị người ta từ chối qua, muốn có thứ gì đó đều dễ như trở bàn tay, chưa từng thấy một thứ bản thân muốn đến thế nào cũng không chiếm được, cảm thấy không cam lòng, nên mới nhất quyết phải chinh phục. Chờ thời gian lâu dài, không có cảm giác mới mẻ nữa, cậu sẽ tự biết khó mà lui, như vậy tôi cũng không sợ mình mê muội hãm sâu. Tôi khi đó luôn nghĩ như vậy.
Nhưng Diệp Diệu Sinh lại không bỏ qua như thế.
Tôi nói với cậu rất nhiều lần, để cậu đừng có đến tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp cậu, cậu lại vẫn cứ hàng ngày đứng dưới lầu của Nghê Sắt chờ tôi tan tầm. Tôi vừa không muốn gặp cậu, vừa sợ để Sở Hưng Hoa nhìn thấy, trong lòng lại không nỡ, vì thế mấy lần đuổi cậu đi. Dù là như vậy, chiếc Porsche đen kia mỗi ngày vẫn cứ nhìn thấy.
Sau lại có một lần, tôi thậm chí đã bực mình quá mà động thủ đánh người. Thấy khóe miệng cậu rách da, tôi bỗng nhớ Sở Nguyên từng nói cá tính cậu cứng cỏi, không chịu thiệt bao giờ. Tôi nghĩ vậy cũng rất tốt, đơn giản hai người lao vào đánh nhau một trận, thâm mặt bầm mũi về sau khỏi phải gặp lại nữa. Không hề ngờ tới cậu lau đi khóe miệng chảy máu, im lặng suy nghĩ nửa ngày, chỉ nói, “Hôm khác tôi lại tới tìm cậu.” rồi xoay người bước đi.
Cậu lại tìm tôi vào một đêm đầu đông. Khi đó tôi đang mang một gói lớn đồ đạc đi từ trong của hàng tiện lợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-di-nhat-sinh/117540/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.