Thời điểm thanh niên hai mươi mấy tuổi, dễ dàng vì một chuyện nhỏ mà thỏa thuê mãn nguyện, tưởng như nhanh chóng có thể đạt thành giấc mộng; cũng thật dễ dàng vì một chuyện nhỏ khác mà than trời trách đất, cảm thấy đời chẳng dung mình. Kỳ thực cũng ứng với cái đạo lý này: tuổi trẻ tính tình luôn sôi nổi, huống hồ thời gian còn dài, chung quy cứ vòng mấy vòng, mới có thể ngộ ra đạo lý.
Khi đó nói cả đời là nói suông, là ảo tưởng, giờ đây nói cả đời lại là nói thật, là hồi ức.
Khi đó cảm thấy cả đời là quá dài, giờ đây lại thấy một đời mới ngắn làm sao.
Ban biên tập gọi điện thoại tới, mới đầu hẹn thứ tư tuần sau tới thăm. A Hân nói với họ, thứ tư không tiện, không bằng đổi ngày, vì vậy đổi sang thứ ba.
Khi A Hân thưa với tôi, tôi gật đầu đồng ý. Nó rất hiểu tâm tư của tôi.
Hiện tại đại thọ thượng thọ đều qua, chín mươi tư tuổi, người ta giống như cành khô mùa đông se sắt trên cây, lung lay sắp ngã.
Cũng như tất cả những người già, cơ thể của tôi chẳng còn tốt được bao nhiêu, tai nghe không được, trí nhớ hồ đồ, chuyện trước mắt thường không nhớ nổi, nhưng những việc xảy ra trong thời gian xa xôi lắm về trước lại vẫn còn khắc sâu.
Thời điểm nhàn hạ, cũng sẽ cầm bút làm văn, viết lại một chút quá khứ ngẫu nhiên nhớ được. Nhưng tinh thần tôi không tốt, thành ra mỗi ngày chỉ có thể viết được hơn trăm chữ mà thôi.
Tôi nhớ rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ky-di-nhat-sinh/117542/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.