Thừa Hạo sống 20 năm cũng không nghĩ ra nổi 1 thằng nghèo rớt mùng tơi như cậu lại bị bắt cóc. Hơn nữa người bắt mình nhìn qua thì cũng không giống những kẻ đi bắt cóc người nhằm đòi tiền chuộc. Họ là 1 đám mặc complê đen, nhìn động tác cũng thấy được huấn luyện chuyên nghiệp, hoàn hảo.
"Thằng bé đâu rồi?" Giọng nói Thừa Hạo có vẻ run rẩy "Cho tôi gặp nó." "Ah~ Chẳng phải thằng bé đang ở nhà chờ cậu về hay sao?" Lúc này biết mình đã bị lừa, Thừa Hạo giận run "Anh... đồ vô sỉ." "Tôi đã nói không có làm gì nó, là do chính cậu tự mình không tin đi." Thừa Hạo bừng bừng lửa giận nhìn xoáy vào đôi mắt vừa dài vừa hẹp lại đầy mê hoặc kia 1 lúc rồi cuối cùng mới hỏi "Thế giờ anh muốn xử trí tôi thế nào? Giết?" "Giết người là phạm pháp đó nha, cậu không biết sao? Cậu là sinh viên hẳn cũng học qua Pháp luật đại cương chứ?" Úy Ngự cười cười vẻ đồng tình, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn đang tức giận lại càng thấy vui thích. Hay quá ha~ thằng nhóc này không có sợ anh chút nào.
"Hơn nữa, cậu vừa mới giúp tôi phá mà, tôi cảm ơn còn không hết nữa là" Anh đưa tay lên, kẹp giữa 2 ngón tay là 1 chi phiếu, tùy tiện nhét vào cổ áo cậu, như tình cờ chạm vào da thịt mịn màng. Thừa Hào khẽ né người, ánh mắt nghi hoặc nhìn người kia. Quả nhiên là thằng nhóc hồ đồ đáng thương. Úy Ngự thật sự muốn hưởng thụ cái cảm giác để cậu ta vào lòng bàn tay mà đùa bỡn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.