Chương trước
Chương sau
Vài phút sau hai cô người hầu mang cơm canh tiến vào rồi rời đi, trên người các cô gái này đều lõa thể phần trên, chỉ mặt một chiếc váy che từ thắt lưng trở xuống mà thôi. Đồ ăn rất ngon nhưng Khả Hoan không còn tâm trạng đâu mà thưởng thức, cô lo sợ mai kia cô nhập gia tùy tục, cũng phải ăn mặc giống như mấy cô hầu gái đó. Riêng chỉ nghĩ đến đó thôi mà Khả Hoan đã thấy sởn cả da gà. 

Ăn xong, Tạp Trát Nhân lại kéo chuông để hạ nhân mang bàn ăn ra. Hắn dắt Khả Hoan lên tầng hai, không quên xách vali đi theo. Phòng ngủ và phòng tắm đều rất rộng, đồ đạc trang trí đều tinh xảo cầu kỳ theo phong cách phương Tây, đây là di sản của lối sống theo hướng hưởng thụ của mẹ Tạp Trát Nhân lúc sinh thời. Chứng tỏ hồi đó Đức Lí Tư rất chiều chuộng sở thích của người vợ ngoại quốc xinh đẹp. 

Tạp Trát Nhân đem đồ trong vali bỏ vào tủ, lấy sẵn bộ quần áo truyền thống trong đó mặc vào, áo dài thành mấy lớp, quần thụng, khăn trùm đầu từ trên xuống dưới, trên đầu đặt chiếc vòng hình ôvan, thêm chút trang sức trên cổ. Khả Hoan nhìn thấy vậy không khỏi trầm trồ, tạo hóa thật bất công, cùng là trang phục truyền thống Ả rập mà sao đao phủ mặc vào trông khí thế bất phàm đến vậy, khác hẳn những người dân nơi đây. Như đọc được ý nghĩ trong mắt cô, Tạp Trát Nhân cười nói: “Không cần tỏ ra hâm mộ như thế, ngày mai em cũng phải mặc một bộ y như thế”. 

Khả Hoan mở to hai mắt. Hâm mộ ư? Cô không hề hâm mộ, trời nóng thế này mà mặc cả đống vải vóc lên người, đúng là điên rồi? Cô không muốn mặc. Tạp Trát Nhân cười lắc đầu, Mèo con dáng người nhỏ bé thế này mặc vào chắc trông buồn cười lắm. 

Hắn ngắm mình trong gương, thu hồi nụ cười trên môi và nói: “Hôm nay em có thể nghỉ ngơi thoải mái, ngày mai sẽ phải làm nhiều việc đấy. Giờ anh phải ra ngòai một lát, đến khuya mới về, trong khoảng thời gian này em nên ngủ cho lại sức, hoặc thích làm gì thì làm. Tất nhiên là chỉ trong phòng này thôi nhé, đến giờ cơm chiều sẽ có người mang cơm đến đây. Nhớ là nghỉ ngơi cho khỏe nhé,hiểu chưa Mèo con?” Khả Hoan nhẹ nhẹ gật đầu, Tạp Trát Nhân nhìn cô một cái rồi mở cửa xuống lầu, cha hắn hẳn là đã tới nơi. 

Đức Lý Tư về sau bọn họ một lúc, bước vào hắn lập tức hỏi quản gia: “Đứa con gái kia ở trong phòng nó à?” 

Ba Lạp thở dài: “Thiếu gia không muốn hưởng dụng nô lệ kia ở phòng nô lệ. Ngài ấy nói nếu như tôi không đồng ý sẽ lập tức trở lại căn cứ. Tôi không còn cách nào nên đành chiều theo ý ngài ấy.”. 

Đức Lí Tư trầm ngâm một lát, ông hiểu rõ tính tình của con trai, nếu không theo ý hắn thì hẳn là hắn sẽ rời đi ngay lập tức. Trát Phi nói thêm “Ba à, chúng ta cũng không ở đây lâu, vài hôm nữa tiến thủ đô rồi, lúc đó đưa cô gái đó về phòng nô lệ là được”. 

Đức Lí Tư cân nhắc một lát rồi nói với Ba Lạp: “Như vậy đi, việc này chúng ta không thể dung túng nó mãi được. Đứa con gái đó chẳng qua cũng chỉ là nô lệ thấp hèn nên ngày mai cho cô ta đi ra nông trường làm việc”. 

Cả buổi chiều hôm đó các nam nhân trong gia tộc họp mặt bàn tính chuyện tấn công thủ đô, Tạp Trát Nhân chỉ lẳng lặng ngồi nghe chứ không thêm thắt ý kiến nào. Đến chiều mọi người lần lượt cáo từ, Tạp Trát Nhân vươn người đứng dậy liền bắt gặp cái nhìn gắt gao của cha hắn. Đức Lí Tư vẫn duy trì ánh nhìn trực diện, nói: “Mày cùng đứa con gái kia ở chung ba không thèm để ý nhưng từ ngày mai trở đi cô ta phải ra nông trường làm việc như những nô lệ khác. Trừ bỏ buổi tối có thể ngủ trên giường, không được có thêm đặc quyền khác. Mày nhớ cho kỹ những lời ba nói, rõ chưa?’ 

Tạp Trát Nhân cúi đầu suy tư một lát, sau đó ngẩng lên đáp: “Được, nhưng con muốn nói cho rõ ràng, cô ấy có thể đi nông trường làm việc nhưng thân thể cô ấy chỉ thuộc về riêng mình con, không ai được nhúng chàm”. 

Trát Phi lắc đầu: “Cô ta chỉ là một nô lệ, nhỡ kỹ điều đó, Tạp” 

“Cho dù là nô lệ thì thân thể của cô ta duy chỉ thuộc về em, nếu mọi người không muốn em làm mất mặt gia tộc thì hãy theo ý em mà làm”. Nói xong Tạp Trát Nhân rời phòng họp, không cho cha mình có cơ hội giáo huấn. Không khí rơi vào trầm mặc một lúc, Đức Lí Tư mới ra vẻ nhượng bộ: “Cho người mang cho cô ta một cái khăn trùm đầu” 

Lúc Tạp Trát Nhân trở về phòng, Khả Hoan đã ăn cơm xong, Hắn ngồi xuống đối diện cô phía bên kia bàn, nói ngắn gọn: “Mèo con, từ ngày mai em phải ra nông trường làm việc. Căn nhà này nằm trong khu hậu viện, người ngòai không thể tự ý đi vào nên mối sáng em phải dậy lúc 5 rưỡi, một mình đi đến cửa sau cung điện, sau đó đi theo đốc công ra nông trường. Buổi chiều xong việc, em lại theo đường cũ trở về đây, hiểu chưa nào?” Khả Hoan gật gật đầu, cố gắng tỏ ra rất bình tĩnh. 

“Đừng bao giờ có ý định chạy trốn, có trốn cũng không thoát đâu, hơn nữa nếu bị bắt lại sẽ lãnh kết cục rất bi thảm, còn thê thảm hơn so với ở doanh trại gấp trăm lần, hiểu không?” Khả Hoan lại gật đầu, cô trăm ngàn lần không có ý định này trong đầu. 

“Ở nông trường, đốc công bảo em làm gì em phải làm theo, tuyệt đối không được chống đối hắn. À mà em làm sao mà chống đối bọn chúng được, em có hiểu tiếng ả rập đâu cơ chứ. Thế thì thật tốt”. Hắn tạm dừng một lát rồi nói thêm “Em cứ nhìn những người khác mà làm theo, họ làm gì em làm nấy”. 

Khả Hoan nhìn hắn gật gật đầu, trong lòng bắt đầu bồn chồn. Lâu nay cô quen với việc chỉ có cô và đao phủ, ở bên hắn cô cảm thấy thập phần an tâm. Giờ hoàn cảnh phát sinh thế này, số mệnh của mình không còn nằm trong tay mình Tạp Trát Nhân nữa mà còn phụ thuộc vào rất nhiều thế lực khác, chính bản thân cô còn không có một chút quyền lựa chọn nào cả. Tạp Trát Nhân nhìn ánh mắt âu lo nhu nhược của Khả Hoan thở dài: “Chúa ơi, em lại làm cho anh “muốn” phát điên lên rồi, đi lên đây với anh nào”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.