Hơn 12 giờ sau không có phản hồi gì từ chính phủ lâm thời, tiền tuyến lại có tin tức truyền về là quân chính phủ đang tấn công quân vũ trang, hiện đang giao tranh kịch liệt. Bực tức, Trát Phi lệnh cho Bố Quả đưa 7 con tin vào phòng thẩm vấn, đồng thời chuẩn bị sẵn máy ghi hình. 7 con tin xếp thành hàng tại đó, hắn gằn giọng nói: “Rất tiếc khi phải thông báo với các người tin này, chính phủ đã bỏ mặc các người”. Mọi người nghe nói xong đều sợ ngây người, phóng viên người Anh và hai người phi công đều theo bản năng hét lên: “Như vậy không công bằng, bọn tôi đâu có làm gì sai, các người không thể đối xử với chúng tôi như vậy được”. 
Bố Quả tỏ vẻ tiếc hận nói: “Đây là lỗi của chính phủ, các người tới đây để giúp chính phủ mà bọn họ cuối cùng cũng bỏ mặc các người”. Hắn dừng một lúc rồi nói thêm: “Chúng ta cũng sẽ co các người một cơ hội cuối, đứng trước máy ghi hình cầu xin chính phủ cứu mạng các người lần nữa, có di nguyện gì muốn nói thì cũng nói luôn đi”. Người đàn ông người Anh và người Malai đều nhũn ra như bún, quỳ rạp xuống đất khóc lóc, hai tay ôm trước ngực hết lời cầu xin bọn họ gia ân. Ba người hộ sỹ ôm nhau khóc rống lên, chỉ có Khả Hoan tái mặt đứng sững tại chỗ, một giọt nước mắt cũng không rơi. Đầu óc cô lúc này đang trống rỗng, quên cả khóc lóc, rồi cô bỗng nhiên chìm trong bóng tối hắc ám, không có cảm giác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-khong-yeu/2522120/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.