Khả Hoan gần như một đêm không hề chợp mắt, cô lăn lộn trên giường uy nghĩ về những chuyện xảy ra gần đây, cũng có thể nói là hồi tưởng, cũng có thể nói là ăn năn sám hối. Cô vừa nghĩ vừa rơi nước mắt, Tô Nghị nói không sai, cô đúng là một đứa trẻ chưa lớn, rõ ràng cô rất yêu Tô Nghị nhưng lại không biết yêu thế nào, làm thế nào để yêu anh. Cô vẫn luôn nghĩ là chỉ cần cô nghe theo anh mọi sự là đủ, không nhất thiết phải làm gì cho anh. 
Khả Hoan mệt mỏi đứng dậy, nhìn trong gương là một gương mặt tiều tụy thất sát, cô không khỏi cười khổ: “Khả Hoan a Khả Hoan, ngươi đúng là chỉ có vẻ bề ngòai xinh đẹp còn đầu óc bên trong đều là đậu hủ a. Có ngày hôm nay tất cả đều là xứng đáng, không thể trách ai được, đều là ngươi có lỗi với anh ấy.” Khả Hoan tự nói với bản thân mình: Ngươi phải kiên cường hơn, từ giờ phải tự thân vận động bởi từ hôm nay trở đi ngươi chỉ còn có một thân một mình. 
Khả Hoan đang chuẩn bị bước ra cửa thì điện thoại đột ngột reo vang, cô nhìn xuống, hóa ra là điện thoại của Tô Nghị. Khả Hoan nhắm mắt và hít một hơi thật sâu, nhấn nút từ chối rồi đổi giày bước ra khỏi cửa. Trong phòng điện thoại không ngừng reo vang nhưng cô vẫn mặc kệ, kiên quyết bước đi. 
Bước trên đường một mình, Khả Hoan cảm thấy cực kỳ cô đơn, ngòai đường đông đúc như vậy mà cô cảm giác tòan thế giới này chỉ mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khong-the-khong-yeu/68306/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.