Thần tiên cũng biết yêu, nhưng tại sao lại không thể có được tình yêu? Làm thần, nhưng đâu phải trái tim sắt đá? Nó cũng biết rung động, biết đi theo tiếng gọi của tình yêu thương. Cẩm Mịch nàng biết yêu, đối với nàng vừa ngọt ngào, vừa là hàng ngàn hàng vạn nhát dao cắn xé. Thần tiên có quy luật của thần tiên, nàng biết. Nhưng ngăn cản nhịp đập của con tim, nàng không làm được!
Cuộc đời, khi yêu là hạnh phúc, nhưng khi chia xa lại cất giấu muôn vàn sự đau khổ. Ép nàng quên đi mối tình duyên này, nàng không làm được. Tình yêu cấm kị này đã ăn mòn da thịt nàng, đày đọa nàng từng đêm khổ sở. Nàng không cam lòng! Dạ Thần, một thân ảnh đẹp tự thiên tiên kia khiến nàng không cách nào thôi nhung nhớ. Nàng nhớ hắn, rất nhớ hắn! Bị Ngọc Hoàng giáng xuống trần gian, bị giam giữ suốt mấy trăm năm cực khổ, nàng vẫn cam lòng.
Vốn dĩ nàng không hề biết yêu, nhưng nhờ hắn, nàng mới biết thế nào được gọi là hỉ, nộ, ái, ố. Hắn mang đến cho nàng mật ngọt, duyên phận mang đến bên nàng những đắng cay. Một đoạn khổ sở vì tình này, nếm trải qua nó, mặc dù đau, nhưng muôn kiếp vẫn chưa tan.