Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76
Chương sau
“Hừ!” Trên đầu vang lên một âm thanh yêu mị khó chịu. Ta đang ngồi chồm hổm bên vũng nước ngẩng đầu lên, liền thấy một nữ tử người mặc một chiếc váy mỏng đang xỉa kiếm về phía hai người trong mộng ảnh, nghiến răng ken két: “Nói! Nữ nhân này là ai?” Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu bộ dạng như thể không đội trời chung kia của nàng, ta 「©xmydux.」 theo bản năng che mặt mình lại, nhưng bỗng sực nhớ Phượng Hoàng đã làm phép trên mặt ta, ngoài bản thân thì không ai nhìn ra gương mặt thật, liền bỏ tay xuống thản nhiên đáp: “Ai mà biết chứ.” Nàng kia ngờ vực nhìn ta lom lom từ đầu đến chân, đại thể trông ta có vẻ hiền lành hòa nhã, liền quay sang trút căm hờn lên quang ảnh trên mặt đất, vung kiếm chém lấy chém để vào đầu nữ tử trong mộng. A di đà phật, ta sờ sờ lên gáy, chớp mắt cảnh mộng trên đất kia đã bị lưỡi kiếm chém tan tành mây khói, bỗng cảm thấy nữ tử này không được hiền hậu cho lắm, làm ảnh hưởng đến hứng thú xem mộng xuân của ta. “Ngươi là tùy tùng của Dạ thần sao? Nói! Hỏa thần có phải đang ở đây không?” Mắt hạnh trợn tròn, khí thế hùng hổ. Xem điệu bộ này… ta đoán, thể nào cũng là kẻ thù của Phượng Hoàng, liền niềm nở đáp lời: “Đúng vậy.” Còn nhân tiện chỉ đường cho nàng ta đi, “Quẹo trái, quẹo trái, lại quẹo trái, đi thẳng về bên phải vào cửa, chính là ở trong sảnh đường kia.” Nàng kia không phụ sự kỳ vọng của ta, nhấc kiếm lên liền chạy về phía bên trái. Ta phủi phủi tay đi thẳng về phía tay phải, bước vào sảnh đường. Nhìn thấy hai người Phượng Hoàng và Tiểu Ngư tiên quan đang ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn hình vuông, mỗi người cầm một chén chè xanh nhấm nháp, thức ăn trên bàn một đũa cũng chưa động đến. Xem kịch chú trọng nhất chính là chỗ ngồi. Vở kịch lần này Phượng Hoàng đóng vai kép chính, nên đương nhiên ngồi ở phía đối diện hắn xem mới thoải mái được. Thế là, ta không chút do dự chọn một chỗ ngồi bên cạnh Tiểu Ngư tiên quan. Vừa mới ngồi xuống, Phượng Hoàng liền giương đôi mắt lạnh lùng như băng nhìn ta, ra lệnh: “Ngươi qua đây.” Lời còn chưa dứt, đã nghe tiếng rèm cửa xoạt một cái, kịch mở màn rồi. Ta không thèm nhìn Phượng Hoàng nữa, mà bê chén trà lên ngồi yên lặng một bên không nói. Nữ tử váy mỏng kia bị ta lừa chạy một vòng đã tìm được đến nơi rồi, kẻ đại thù của Phượng Hoàng đã ập đến nơi rồi mà còn không biết, còn ở đó mà mặt cau mày có trừng mắt với ta. Nữ tử kia nhấc kiếm bước thẳng đến, nhìn bọn ta đầu tiên là sửng sốt, kế đến hạ kiếm xuống dịu dàng cúi chào, “Lưu Anh ra mắt Hỏa thần nhị điện [hạ], Dạ thần đại điện [hạ].” Ơ ~ hóa ra không phải tới báo thù à… làm ta mất hứng. Tiểu Ngư tiên quan gật đầu lại với nàng, chỉ cười không nói, còn tên Phượng Hoàng kia cuối cùng cũng rời cặp mắt như mùa đông băng giá ra khỏi mặt ta, liếc nhìn người mới đến. Sắc mặt nữ tử kia cũng thuận theo ánh nhìn của Phượng Hoàng lướt qua mà dần dần đỏ ửng lên. Phượng Hoàng cười nhạt, “Thì ra là Biện Thành công chúa, đã lâu không gặp, cô khỏe chứ?” Ta đi theo Phượng Hoàng một trăm năm nay, cũng có thể xem là hiểu rõ tính khí của hắn. Phàm là trước mặt nhìn thấy nữ tử, thể nào hắn cũng bày ra bộ mặt khiêm tốn nhã nhặn đến mức kinh ngạc. Hắn mà đeo bộ mặt đó lên thì cả đám tiên cô tiên nga ở thiên giới đều cam tâm tình nguyện đổ rầm rầm dưới chân hắn. Lần này, có vẻ như công chúa cũng không thể trốn thoát. Nhìn ánh mắt nàng cứ lưu chuyển theo nụ cười phong lưu của Phượng Hoàng thì biết ngay, cả người cứ nói là mềm nhũn cả ra, tiến đến bên cạnh Phượng Hoàng ngồi xuống nép vào người hắn như một con chim nhỏ, hoàn toàn không còn thấy cái khí thế vung gươm trong viện lúc nãy, “Lưu Anh không được khỏe lắm, Nhị điện hạ đến Ma giới sao không bảo các tiểu quỷ thông báo một tiếng, mà lại cùng với đại điện hạ ngụ ở khách điểm đơn sơ này, làm vậy sẽ khiến người ta cho rằng cha con ta chiêu đãi không chu toàn.” “Mọi chuyện đều có nguyên nhân, lần này tới Ma giới không phải để du ngoạn, mà là vì công việc, vì vậy mới không đến quý phủ quấy rầy.” Phượng Hoàng khéo léo tránh sang một bên không để ai nhìn thấy. “Nhị điện hạ lẽ nào đã có ý trung nhân rồi sao, nên những Ma nữ như bọn ta mới không lọt vào mắt xanh của Nhị điện hạ?” Công chúa kia hai mắt đỏ lên, chực chờ muốn khóc, “Vừa nãy Lưu Anh ở trong viện nhìn thấy Yểm Thú nôn ra một cảnh mộng, nữ tử trong mộng và Nhị điện hạ cử chỉ vô cùng thân thiết. Đó phải chăng chính là người trong tim Nhị điện hạ?” Khụ, khụ, khụ, ta sặc tung tóe nước trà trong miệng, ho sặc sụa không ngừng, Tiểu Ngư tiên quan đưa tay vỗ lưng giúp ta thuận khí. “Nữ tử trong mộng?” Phượng Hoàng sắc mặt tối sầm, “Yểm Thú của đại điện [hạ] dạo này trình độ trộm mộng càng lúc càng cao cường, ngay cả giấc mộng của thượng thần mà cũng có thể trộm được, không sợ nghịch giới luật của trời, bị giáng xuống luân hồi hay sao?” “Thượng thần khi ngủ đều có kết giới, Yểm Thú của ta dù có bản lĩnh thông thiên cũng không vào được kết giới, Hỏa thần lẽ nào không biết?” Tiểu Ngư tiên quan khí định thần nhàn không ngừng nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng ta. Ta thầm nghĩ gay go hỏng bét rồi, e rằng đêm qua ta đưa Yểm Thú về phòng, xông nhầm vào kết giới của Phượng Hoàng, nó mới ăn nhầm mộng xuân của Phượng Hoàng. Nhìn sắc mặt như mây đen u ám của Phượng Hoàng, ta run lên cầm cập, càng ho khan không thể ngừng. Phượng Hoàng khẽ nhíu đôi mày dài, nheo đôi mắt hẹp nhìn vào bàn tay Tiểu Ngư tiên quan đang đặt trên lưng ta, ra lệnh cho ta: “Ngươi mau qua đây! Dạ thần đại điện [hạ] có hôn ước trên người, nếu bị tiểu tiên tỳ ngươi liên luỵ phá hủy danh tiếng, bảo Tê Ngô cung ta làm sao đảm đương nổi.” Thấy hắn ánh mắt bất thiện, khí thế bức nhân, ta chỉ biết cúi đầu, cố nén cơn ho khan ra đứng sau lưng hắn, vậy mới khiến sắc mặt hắn dịu đi một chút. Cô công chúa kia có lẽ cũng bị khí thế của hắn dọa cho kinh hãi, nên không cảm tiếp tục truy vấn vụ giấc mộng xuân kia nữa, thành thử ta cũng chẳng thể biết được trong tim Phượng Hoàng rốt cuộc là có thứ gì. “Từ lâu đã nghe Thiên đế đính ước cho Dạ thần đại điện [hạ], nhưng không biết trong thiên địa lục giới này vị cô nương nhà nào lại có vinh hạnh đặc biệt này đây?” Chỉ sau vài khắc trầm mặc, Lưu Anh công chúa lại chuyển sang đề tài khác. Tiểu Ngư tiên quan nghe vậy, hàng mi khẽ hạ xuống, khóe môi cong lên, buồn bã nói: “Trưởng nữ của Thuỷ thần.” “Trưởng nữ của Thuỷ thần. . . Thuỷ thần và Phong Thần chẳng phải cho đến bây giờ vẫn chưa sinh nhi tử sao?” Lưu Anh công chúa vừa dứt lời liền thấy hối hận, ngượng quá cứng đơ tại chỗ. Rõ ràng, chủ đề mới này thập phần gây khó chịu, nói cách khác, chính cung thiên phi của Tiểu Ngư tiên quan hiện tại vẫn chưa sinh ra đời, nhắc tới như vậy, tự nhiên khiến hắn vô cùng phiền muộn. Ta thầm thở dài, Tống Tử Quan Âm nương nương lần này quả thực không cho Thiên Gia chút mặt mũi nào. Thế nhưng Tiểu Ngư tiên quan lại không quá bận tâm ngáp dài một cái rồi nói: “Trời sáng quắc rồi, đúng là lúc ngủ rất ngon, các ngươi cứ trò chuyện, ta đi ngủ một giấc đây.” Lời vừa dứt thì cũng chẳng thấy người đâu nữa, chắc là về phòng rồi. Lúc này ta 「©xmydux.」 mới nhớ ra Tiểu Ngư tiên quan là Dạ thần, tất nhiên là ban đêm đi làm nhiệm vụ, còn ban ngày mới đi ngủ bù, thảo nào lúc trước lão Hồ nói hắn chỉ có ban đêm mới xuất hiện. Biện Thành công chúa kia thuyết phục Phượng Hoàng tới ở nhà mình không có kết quả, si tình quá liền tìm một gian phòng sát vách trong khách điếm ở lại luôn. Cái cô Lưu Anh này không phải ai khác, chính là con gái cưng thứ sáu của Thập Điện Diêm La – Biện Thành Vương. Hành động lần này của nàng khiến toàn bộ Ma giới đều biết hai vị điện hạ của Thiên Giới liên thủ với nhau đến Ma giới trừ hại, còn Lục công chúa của bọn họ thì đang ngụ trong một khách điếm nhỏ cẩn cẩn thận thận phục vụ hai người. Thế là, cái khách sạn bình dân nhỏ xíu xìu xiu này ngày nào cũng đông như trẩy hội, si nữ oán yêu [quái] thay phiên nhau kéo đến cửa hệt như đèn kéo quân. Ta đúc kết được thêm một điều tâm đắc: trên trời dưới đất nếu luận về bản lĩnh chiêu dụ hoa đào, thì thực sự không một người nào có thể qua mặt được Phượng Hoàng. Lại nói đến hai tên Yêu Thú Cùng Kỳ và Ác Quỷ Chư Kiền. Ban đầu kẻ phóng một đám yêu hỏa, kẻ tạo một trận ôn dịch, đấu qua đấu lại, vô cùng sảng khoái, chẳng qua trong lúc đấu đá cũng giết chết một số phàm nhân cây cỏ, kể ra cũng không phải là chuyện to tát gì cho cam, nhưng chẳng ngờ lại đến tai thiên đình, bị Hỏa thần và Dạ thần hai người tróc nã một đôi, cũng có vài phần oan khuất. Thế nhưng, dù có trăm điều oan khuất, hiện tại cũng chẳng có chỗ nào để mà tố khổ, hai tên yêu quái bị Phượng Hoàng cách ly nhốt riêng trong hai cái hồ lô, niêm phong Hỏa Ấn, chỉ đợi qua một thời gian nữa sẽ chấp hành hình phạt hôi phi yên diệt. (~hồn tiêu phách tán) Phượng Hoàng và Tiểu Ngư tiên quan hơi thiếu nghĩa khí một chút. Lúc hai người tróc yêu đã làm phép định thân bỏ lại ta một mình trong khách điếm, khiến ta bỏ lỡ mất một pha đánh đấm đặc sắc trong đời. Hai tên Cùng Kỳ và Chư Kiền kia tròn dẹt thế nào ta 「©xmydux.」 cũng không thể nhìn thấy, chỉ thấy một mình Phượng Hoàng trở về cầm theo hai cái hồ lô nhỏ vàng óng, còn Tiểu Ngư tiên quan thì vì có chút công vụ gấp nên đã tạm thời trở về Thiên Giới rồi. Phượng Hoàng đối với ta vốn không thân thiện cho lắm, mấy ngày gần đây, ở Ma giới cũng không biết có phải bị trúng ma chứng gì hay không mà thái độ đối với ta càng ngày càng kỳ quặc. Vẻ mặt rõ ràng chẳng xem ta ra gì, nhưng hết lần này tới lần khác cứ giữ rịt ta bên người. Ngoại trừ cái hôm đi tróc yêu ra, còn thì hắn đều dùng tiên chướng phong tỏa hành tung của ta, khiến ta chỉ có thể quanh quẩn bên cạnh hắn trong vòng một trăm bước mà thôi. Những câu nói dân gian luôn luôn có đạo lý. Dân gian thường nói: cảnh trong mơ đều là ngược với ngoài đời. Vì vậy, ta nghĩ rằng phải đảo ngược lại cái giấc mộng xuân của Phượng Hoàng mà ngày đó Yểm Thú vô tình vồ được, thì mới chắc chắn là tâm ý thật sự của hắn. Cho dù lần này thân phận của ta chỉ là một thị nữ nhỏ nhoi theo hầu Nhị điện hạ, nhưng vị Biện Thành công chúa kia vẫn cảm thấy ta rất chướng mắt, luôn tìm đủ mọi cách không cho ta 「©xmydux.」 ở riêng cùng một chỗ với Phượng Hoàng bao giờ. Kỳ thực, ta cũng rất muốn thành toàn cho nàng. Thế nhưng, Phượng Hoàng lại không muốn thành toàn cho thiện ý thông tuệ của ta. Pháp thuật của ta sao bằng hắn, nên ta không còn cách nào khác đành phải tiếp tục hứng chịu mọi cái chau mày quắc mắt của Biện Thành công chúa và những yêu ma nữ tử liên can kia. Liễu Thính thường than thở, chẳng biết thế gian vị nữ tử nào có thể bước vào được trái tim Nhị điện hạ; nhưng còn ta thì âm thầm ca thán, chẳng biết thế gian vị tiên ma nào có thể lấy được nội đan tinh nguyên của Phượng Hoàng. Đương nhiên, không lấy được nội đan của Phượng Hoàng, thì lấy đỡ nội đan của yêu ma cũng không đến nỗi tồi, như hiện giờ đang có sẵn hai tên rồi nè. Một đêm nguyệt hắc phong cao, lúc vạn vật còn đang say ngủ, nhân cơ hội hôm nay hắn không dùng tiên chướng kềm chế ta, cộng thêm hắn mới vừa đấu pháp với yêu quái trở về đang ở phòng trong ngồi thiền nghỉ ngơi lấy lại sức, ta liền lần lượt đem hai cái tiểu hồ lô nhốt yêu ra. Lầm bầm niệm một câu chú, ta nhìn xuyên qua vỏ hồ lô xem xét quanh cảnh bên trong, chỉ thấy một thứ gì đó xam xám nằm sõng soài dưới đáy hồ lô, dáng dấp có chút giống với loài chuột ở phàm giới, hai mắt nhắm chặt chỉ thấy thở ra chứ không thấy hít vào. Nhắm thấy hơi thở càng ngày càng yếu, ta đoán nó tàn tạ thế này, linh lực còn lâu mới địch lại ta, liền yên tâm lớn mật gỡ bỏ Hỏa Ấn trên hồ lô, đổ nó ra ngoài. “Nằm sấp xuống!” Chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở sau lưng, rồi thấy con chuột nhỏ kia mở toang hai mắt, tựa như có hàng vạn hàng nghìn ngân châm bắn ra, ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị một thân thể cao to ấm áp lao tới đè ngã sấp xuống đất.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76
Chương sau