Mây bay, nước chảy, thuyền trôi, tiên tái ngoại… tại Bồng Lai.
Trong sương mù mờ ảo, một người từ trên bè gỗ bước xuống, mỉm cười nhã nhặn với ta, “Lần này mạo muội mời Cẩm Mịch tiên tử vào Thái Hư Huyễn Cảnh, mong rằng Cẩm Mịch tiên tử chớ để bụng.”
Ta uyển chuyển nói: “Thiên Đế khách khí rồi.”
Thực ra, ta lại nghĩ, bất luận là ai đang lúc ngủ ngon lành lại bị người khác từ trong mộng thỉnh hồn phách mình ra đều khó tránh khỏi có chút bực bội cáu kỉnh, nhưng nếu như người này là Thiên Đế thì thôi miễn bàn, ta nghiêng người chào y, “Chẳng biết Thiên Đế đêm hôm khuya khoắt gọi Cẩm Mịch đến tận đây là có chuyện gì?”
Một hồi lâu, ngoại trừ bên tai mơ hồ thấp thoáng tiếng mây trôi nước chảy, cũng không thấy Thiên Đế trả lời ta, vừa ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy đôi mắt y đang chăm chú nhìn ta, nhưng lại không giống như đang nhìn ta, mà như xuyên qua ta hình dung đến một con người khác. Thấy ta「©xmydux.」 nghi hoặc nhìn y, y mới hoàn hồn mỉm cười, trong nụ cười có vài phần đau thương, vài phần hối hận, vài phần chờ mong, trả lời một câu chẳng ăn nhập gì cả: “Nơi này chính là Thái Hư cảnh, trong Bồng Lai tiên châu, là nơi du ngoạn của các đôi tiên gia hoặc linh hồn, ngẫu nhiên có huyễn cảnh hiện ra ở thế gian, phàm nhân gọi là ‘Hải Thị Thần Lâu’ (ảo ảnh),vì cho rằng Thiên Thiềm dưới biển lúc hít thở tạo thành ảo giác. Lúc mới nghe, ta không khỏi buồn cười, nghĩ rằng lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-mat-tua-khoi-suong/1272045/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.