Chợt nghe tiếng nổ “bụp!” một cái, con thú lông đỏ rùng mình xù lông lên, chăm chú nhìn kỹ, thì ra là một con tiểu hồ ly lông đỏ, chưa kịp đếm phía sau thân nó có bao nhiêu cái đuôi, thì lại một tiếng “bụp!” nữa, mắt thấy cái chân nhỏ lông xù mềm mại trong tay thoáng cái đã biến thành một bàn tay thon dài.
Đưa mắt theo bàn tay kia nhìn lên phía trên, thì thấy một cậu thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi đang đứng trước mặt, toàn thân mặt một bộ sa y màu hồng nhạt, môi hồng răng trắng, mi mày cong cong, nhìn chằm chằm vào bàn tay của ta một hồi lâu, mới thốt ra một tiếng thở dài: “Ài, lão phu sống bao nhiêu năm như vậy cuối cùng cũng bị người ta phi lễ một lần, thật cảm thấy an ủi làm sao.”
Tiếp đó, nước mắt ròng ròng ngẩng đầu cầm ngược lại tay của ta: “Chẳng biết ngươi là tiên đồng nhà ai? Họ gì tên gì?”
Ta suy nghĩ một chút, tuy rằng nó nói cái gì “phi lễ” ta nghe không được hiểu cho lắm, nhưng hai chữ “tiên đồng” ta không dám nhận xằng, song ở trước mặt tiên gia thiên giới thừa nhận mình chỉ là một tinh linh thì đại để có chút mất mặt, vì vậy ta đằng hắng lấy giọng rồi nói với nó: “Gọi ta là Cẩm Mịch được rồi, tiên đồng thì không dám nhận, bất quá… ack… bất quá chỉ là một bán tiên mà thôi.” Tu tiên tu được phân nửa rồi, không phải bán tiên thì là gì, đối với việc phát minh ra cái từ này, bản thân ta có hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huong-mat-tua-khoi-suong/1272017/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.