Tình yêu chính là dù có dùng thời gian bao lâu đi chăng nữa cũng không thể quên đi. Có lúc không nhớ tới thì cũng chỉ là nó đang nằm sâu tận đáy lòng. Một lúc nào đó tình yêu sẽ chuyển hóa từ người này sang người khác, còn nếu nó không chuyển hóa thì chính là đã vĩnh viễn khắc sâu trong tim rồi.
Năm 13 tuổi, anh rời khỏi nhà, đến nơi này, đứng dưới gốc hoàng lan này, anh gặp được Bảo Nhi. Cô bé có nụ cười rất xinh, rất đáng yêu, cô bé khiến anh biết được thế nào gọi là yêu. Anh và Bảo Nhi rất thân thiết với nhau, nhưng anh không hề nói tình cảm của mình với Bảo Nhi. Nhiều năm sau khi cả hai đã trưởng thành, anh mới thổ lộ với Bảo Nhi, anh nói anh yêu cô từ lần đầu gặp mặt. Thật may, Bảo Nhi cũng yêu anh. Nhưng tình cảm của họ không được đón nhận, vì anh gia cảnh nghèo hèn, không xứng với Bảo Nhi.
13 năm sau, anh vẫn đứng ở gốc hoàng lan này, chỉ là không còn Bảo Nhi nữa. 13 năm trước, anh đứng dưới gốc hoàng lan vẫn là cậu con trai chưa biết yêu là gì. 13 năm sau, dưới gốc hoàng lan năm ấy, anh lại trở thành người con trai không dám yêu ai, có lẽ anh sợ, sợ sự đỗ vỡ. Hơn nữa, trong lòng anh vẫn còn hình bóng của Bảo Nhi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.