🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ở trên đời này có ai ngốc xít như em Sương của tôi không? Khi chỉ có mình bà ngoại cũng vẫn phải gọi “bà ngoại ơi”. Tôi chạy ra đến cửa, em Sương đứng cao hơn khóa cửa một chút, mắt nó đen láy, chớp chớp hai cái nhìn tôi. Nó làm tôi mừng suýt khóc.



Tôi mở cửa cúi xuống định ôm nó một cái cho đỡ nhớ…



“Bà ngoại ơi, con mang bánh cốm qua cho bà ngoại!



Nó phi vèo qua tôi, làm tôi thấy hụt hẫng, mặt đen xì lại, tôi cắn môi tự nhủ:



“A, được nha!” Tôi xoa đầu mỉm cười đứng dậy.



Mẹ đứng đó cười hiền hòa như ánh nắng ban trưa, tóc bố tôi đã điểm nhiều sợi bạc, mặt bố hơi gầy, trống ngực tôi nao nao. Tôi mừng rỡ nói:



“Bố mẹ vào nhà đi, để con xách đồ cho mẹ!”



Tôi sấn lại gần mẹ, làm một thanh niên gương mẫu, đương nhiên rồi, giờ tôi đã cao hơn cả mẹ. Mẹ nhìn tôi cười, tôi biết mẹ đang rất mãn nguyện.



Ngoại cũng đã ra đến cửa đón em Sương, nó víu tay ngoại nói nhỏ gì đó, ngoại cười mắng yêu nó:



“Tiên sư bố nhà cô!”



Tôi nheo mắt tò mò, phải công nhận là tôi hơi ganh tị, lần nào gặp ngoại em Sương cũng có bí mật kể cho ngoại nghe, tôi thì chả có bí mật nào cả. Ngoại quay ra ôn tồn nói với bố mẹ tôi:



“Hai đứa đến rồi đấy à? Vào nhà đi, nghỉ ngơi rồi ăn cơm!”



Bảo Nhi cũng ra đón mọi người, mặt cô ấy có chút ửng đỏ, tôi đoán là

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-lan-trong-mua/2037855/chuong-5.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Hoàng Lan Trong Mưa
Chương 5: Tạm biệt ngoại!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.