Mười năm trước…
Đó là một ngày nắng ảm đạm trong ký ức của tôi, bố dẫn tôi đến nhà ông bà ngoại.
Lần đầu tiên tôi gặp Bảo Nhi, nàng mười hai tuổi, cao tới cằm tôi, làn da trắng sữa, mặc một chiếc đầm ren màu lam chân trời, trên cái chân đầm còn có hoa văn bềnh bồng như mây trôi. Hôm đó hoàng lan cũng nở vàng trên lá, cô Tâm Phương dắt tay Bảo Nhi về đến cổng, nhìn thấy ba tôi đon đả chào:
“Anh giáo đưa con trai tới thăm ông bà ngoại à?”
“Vâng!” Bố tôi trả lời.
Bảo Nhi mỉm cười chào tôi:
“Chào bạn!”
Tôi đỏ mặt cúi xuống:
“Chào bạn!”
Nàng ấy theo mẹ vào nhà còn vẫy vẫy tay với tôi, miệng cười xinh lắm.
Bố bảo tôi ngồi chờ trên chiếc ghế đá bên gốc hoàng lan, bố bấm chuông cửa, ngoại tôi ra mở cửa, ngoại cười với tôi, bố theo ngoại vào trong nhà. Bố với ông bà ngoại nói chuyện rất lâu, trời thu Hà Nội không hiểu vì sao lại đổ mưa. Ngoại từ trong nhà tất tả mang ô chạy ra chỗ tôi, tôi thấy mắt ngoại đỏ, ngoại che ô cho tôi, dắt tay tôi sang nhà cô Tâm Phương. Ngoại bấm chuông, lần này người ra mở cửa lại là Bảo Nhi, nàng cầm chiếc ô màu hồng nhạt chạy ra mở cổng, kiễng chân che ô cho tôi. Áo tôi bị ướt vài nơi, tôi thu vai lại, trộm nhìn Bảo Nhi một cái, nàng ấy đang cười với tôi. Ngoại nói với vào trong nhà:
“Cô cho cháu nó chơi bên này một lúc, lát tạnh mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-lan-trong-mua/2037862/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.