*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đông tĩnh mịch, cây hoàng lan buồn rầu đứng trong ánh đèn leo lét. Gió lùa xào xạc tán lá, luồn lách lên những vách nhà góc phố. Ánh sáng mờ trong hơi sương phản chiếu từ những viên đá lạnh lẽo lát trên vỉa hè càng khiến cho màu đen của đêm thêm phần cô độc. Bên cạnh chiếc cổng sắt nhỏ nhà Bảo Nhi treo một ngọn đèn huỳnh quang yếu ớt, dường như chỉ đủ thắp sáng cho chính bản thân nó.
Xuyên qua lớp cửa kính dày được che bởi lớp ri đô màu nâu đen có tiếng khóc thút thít của Bảo Nhi. Cô Tâm Phương đứng bên cạnh vẻ mặt lạnh như tiền quát thêm vào:
“Từ nay mẹ cấm con qua lại với thằng đó, nếu con còn gặp nó mẹ sẽ nhốt con lại.”
Nước mắt ướt hai khóe mi, tiếng nấc dừng lại trong khoảnh khắc, Bảo Nhi lên tiếng:
“Mẹ đừng ép con, dù thế nào con cũng không bỏ anh ấy đâu”
Không chờ mẹ phản ứng Bảo Nhi đã khóc nức nở bỏ chạy về phòng riêng, chỉ còn tiếng cô Tâm Phương bực tức quát:
“Con muốn làm mẹ tức chết sao?”
Rầm…
Cánh cửa đóng sầm lại.
“Tôi vất vả nuôi cô mười chín năm, bây giờ cô báo hiếu tôi thế đấy hả?”
Câu hỏi vọng trong căn nhà, đáp lại chỉ là tiếng khóc mỗi lúc một lớn hơn.
***
Bình minh rạng rỡ như chiếc ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-lan-trong-mua/2037837/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.