Trẻ con mới sinh đều hồng hồng nhăn mặt, khóc oa oa nỉ non, nhưng tiểu hoàng tử này không khóc một tiếng từ từ mở hai mắt ra. Đó là một đôi mắt bảy màu ngọc lưu ly xinh đẹp đến cực điểm. Một đứa trẻ mới sinh như vậy, cứ như tinh linh rơi vào thế gian, xinh đẹp không giống bất cứ ai trên đời.Song, mọi người còn chưa kịp vui sướng, ca ngợi, chỉ thấy hai tròng mắt thất thải ngọc lưu ly của tiểu hoàng tử giây lát tỏa ra hận ý dữ dội, trên gương mặt tràn ngập oán hận đối thế gian, làm cho người ta không tự chủ được mà rùng mình.
Lúc này, trong phòng ngủ im lặng đến đáng sợ. Hải sản bà giúp Lệ phi sinh cùng bọn thị nữ chăm sóc nàng sớm đã sợ tới mức ngây ra như phỗng. Mà ngay cả Lệ phi vừa mới sinh xong cũng không có vẻ hạnh phúc vừa được làm mẹ, trong mắt ngoài trừ hoảng sợ cũng chỉ là hoảng sợ.
Lúc đó mọi người trong cung chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là giết phăng hài tử này đi. Nhưng trước hết cần phải che giấu mọi người đã. Sau đó, một kế hoạch đã được đặt ra. Ngày thứ hai, Nam Hiên hoàng đế bệ hạ đặt tên cho tiểu hoàng tử là Hoa Nguyệt Ngân. Từ đó, một cuộc sống đau khổ cũng không kém bế tắc của hài tử bắt đầu.