Huyền Châu thành là nguồn sinh lực tiếp tục trọng yếu của Nam Hiên quốc, tiềm lực khai phá cùng thay đổi rất lớn, vốn phong nhã hài hòa giàu có và đông đúc nổi danh trong tứ quốc.
Huyền Châu thành dân chúng phần lớn nho nhã, am tường hưởng thụ cuộc sống, người cử chỉ tao nhã lại tinh thông âm luật chỗ nào cũng có. Bởi vậy tại thành trấn này vạn vật tựa hồ đều lộ ra chút hơi hướng nho nhã, nổi danh nhất không phải hoa khôi viện nhà ai hay tiểu quan tướng công quán nào, mà là Vân Âm cô nương của Huyền Vũ các.
Huyền Vũ các tuy là nơi phong nguyệt*, nhưng các cô nương bên trong bán nghệ không bán thân, trong đó thanh danh Vân Âm vang dội nhất.
Từng có người nói đùa: “Đến Huyền Châu thành, nếu chưa từng tới Huyền Vũ các nghe Vân Âm đánh đàn, kia tương đương như chưa từng đến Huyền Châu thành.”
Bởi vậy, đám người Hoa Ngạo Kiết tất nhiên là không thể bỏ qua.
Trước đài cầm khắc phỉ thúy, một nữ tử xinh đẹp mặc lục y ngồi ngay ngắn , vẻ đẹp này, đẹp rất tự nhiên, đẹp thật rõ ràng, đẹp đến không đường hoàng, cũng không kinh diễm. Nữ tử trên gương mặt nhu hòa tịnh bạch hơi hơi mỉm cười, mười ngón tay nhỏ và dài không ngừng lướt trên dây đàn, linh hoạt thành thạo. Theo mười ngón tay lả lướt, từ dây đàn phát ra làn điệu dễ nghe, tiếng nhạc mềm nhẹ, nhỏ vụn, giống như một trận gió nhẹ giữa ngày mùa hè, làm người nghe như si như túy.
Nhiên, khi Hoa Nguyệt Hàn khó chịu lên sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nguyet-ngan/1582303/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.