Chương trước
Chương sau
Xem ra lời đồn không sai, giữa phụ hoàng cùng Lục hoàng đệ cũng không phải bình thường là quan hệ phụ tử.
Hay lắm, nếu là Lục hoàng đệ tuyệt mỹ thiên hạ như vậy, cùng y ngoạn ngoạn thật cũng không sao, dù sao năm mười tuổi, hắn cũng quả thật từng bị dung mạo của y mê hoặc. Nếu không phải trong lòng đã sớm có Đại hoàng huynh, nói không chừng hắn cũng sẽ thích y.
Hận chỉ hận Đại hoàng huynh, không nói tới thời còn nhỏ, nếu đã thế, lần này trở về vì sao không chịu nhận cảm tình của hắn? Vì sao chỉ đối với mình hắn là làm ra bộ dáng khó có thể thân cận cách xa ngàn dặm?
Bởi vì là huynh đệ, lý do đường hoàng cỡ nào a! Trong lòng huynh ấy cất giấu rõ ràng cũng là huynh đệ mà, cũng không tính toán buông tay, lại vì sao cự tuyệt rõ ràng huynh đệ này như vậy?
Trước kia huynh ấy, rõ ràng hội thực ôn nhu đối hắn cười, nói chuyện với hắn, nhưng mà hiện nay. . . . . .
Muốn cho huynh ấy hối hận! Huynh ấy không chiếm được, hắn phải có được. Hắn muốn cho huynh ấy nhìn thấy, con người được huynh ấy coi như trân bảo dưới thân hắn khóc xin tha, hết thảy đều là vì huynh ấy. Hắn muốn Đại hoàng huynh vì cự tuyệt hắn mà lâm vào vô tận hối hận cùng ảo não.
Nghe Hoa Ngạo Kiết cùng Hoa Nguyệt Ngân vừa mới nói, An Nính chợt xoay người, hai gối quỳ xuống trước mặt Hoa Nguyệt Ngân, nức nở nói: “Lục điện hạ, cầu ngài đáng thương Linh nhi, Linh nhi còn tuổi nhỏ, hàng năm bị ốm đau tra tấn, cầu người xem nàng là Thất hoàng muội của ngài, thay nàng hướng bệ hạ cầu tình, cứu nàng, An Nính dập đầu cho ngài, cầu ngài .”
“An Nính, ngươi câm mồm cho trẫm.” Hoa Ngạo Kiết nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn như thế nào không biết trong lòng nàng có tính toán! Biết bảo bối tâm địa thiện lương, chỉ cần đối y làm ra chút chuyện làm y cảm động, y cũng rất dễ dàng mềm lòng; biết mình không thể cự tuyệt bảo bối thỉnh cầu, muốn lợi dụng bảo bối thay nàng cầu tình, nàng cũng quá coi khinh hắn , hắn như thế nào có thể để loại sự tình trơ mắt phát sinh, quả thực đúng là vũ nhục trí thông minh hắn.
“Phụ hoàng. . . . . .”
“Ngân Nhi nghe phụ hoàng nói trước.” Hoa Ngạo Kiết vội cắt ngang y, rồi nói tiếp: “Nếu được, phụ hoàng lại như thế nào không giúp Linh nhi, nhưng bổ hồn thuật không giống Ngân Nhi nghĩ đơn giản như vậy.”
“Phụ hoàng ý là. . . .”
“Chính như Ngân Nhi suy nghĩ. Nếu dùng linh hồn Tiễn Linh giúp Linh nhi bổ thể, linh hồn của nàng cũng lưu tại trong cơ thể Linh nhi, vậy nàng sao có thể đầu thai chuyển thế? Đây không thể nghi ngờ là hoàn toàn đưa Tiễn Linh đến con đường hủy diệt vĩnh viễn không siêu sinh. Huống chi, sở dĩ phải có được thi thể sống có linh hồn hoàn mỹ tinh thuần mới có thể hoàn thành bổ hồn thuật, chính là vì thuật thành công, đối phương có thể tự do khống chế linh hồn không thuộc về mình trong cơ thể, linh hồn tinh thuần cũng không có tà niệm, nhưng ai có thể cam đoan nó vĩnh viễn cũng không có một ngày bạo phát? Đúng vậy, bắt đầu Linh nhi có lẽ nhận được thân thể khỏe mạnh, nhưng cứ thế này về sau, tuyệt đối tai hại vô ích.”
“Không, sẽ không, Lục điện hạ ngàn vạn lần không cần tin tưởng, đây chỉ là cái cớ bệ hạ không muốn cứu Linh nhi.” An Nính không thể tin lắc mạnh đầu, nàng chờ đợi nhìn Hoa Nguyệt Ngân, lại giấu không được trong mắt nàng bi thương cùng vô thố.
“Ta tin tưởng.” Hoa Nguyệt Ngân nhìn nàng nở nụ cười cười, ngữ khí kiên định mà chân thật đáng tin.
“Ngân Nhi ——”
“Bởi vì phụ hoàng sẽ không gạt ta.” Ngẩng đầu, giây tiếp theo, Hoa Ngạo Kiết liền hôn lên đôi môi thủy nộn đỏ tươi của Hoa Nguyệt Ngân.
Hai người không e dè hôn nồng nhiệt, hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt kinh ngạc của người chung quanh, cho đến khi Hoa Ngạo Kiết hôn đủ, thấy bảo bối trong lòng thẹn thùng, mới bắt đầu nhìn quét chung quanh, khi hắn đem ánh mắt nhìn về phía An Nính quỳ trên mặt đất, vẻ mặt dại ra hai mắt vô thần, chỉ thản nhiên gợi lên một nụ cười trào phúng, nói: “Ái phi có sao không?” Hắn không ngại để người khác biết quan hệ của hắn cùng với bảo bối, trên thực tế, hắn còn rất thích ý làm cho người ta biết quan hệ giữa bọn họ, miễn cho có người lại đối bảo bối nhà mình không có hảo ý. ( ách. . . . . . Ta nghĩ hẳn là không cần Phạm Phạm giải thích người không có hảo ý là ai đi? ? Ô. . . . . . Đáng thương Đại hoàng huynh. . . . . . Ta khóc giùm cho ngươi. . . . . . )
“. . . . . .”
Nhìn thấy An Nính vẫn chưa lấy lại tinh thần, Hoa Ngạo Kiết tiếp tục nói: “Ngân Nhi giúp ái phi cầu tình, việc này đã xong. Nhưng ái phi lại nhất thời hồ đồ, phạm đại sai, về sau không có trẫm cho phép, ái phi sẽ không thể tùy ý ra vào An Doanh cung .”
“Mẫu hậu, mau tạ ơn.” Vẫn quỳ trên mặt đất, Hoa Nguyệt Sở vội lôi kéo ống tay áo An Nính. Đừng nói là mẫu phi, ngay cả hắn cũng bị hành động của phụ hoàng làm chấn động.
“Miễn đi.” Hoa Ngạo Kiết lạnh lùng vung tay lên.
“Tạ ơn phụ hoàng. Phụ hoàng, nhi thần còn có một việc phải thỉnh.” Hiện tại mẫu phi thất sủng hơn nữa phụ hoàng từ trước đến nay với đứa con là mình đây chẳng quan tâm, hiện nay nếu muốn ra khỏi An Doanh cung là không có khả năng, chỉ có thể dựa vào chính mình .
“Nga?” Hoa Ngạo Kiết chọn mi, nói: “Nói nghe một chút.”
“Trước đó vài ngày, Đại hoàng huynh đến gặp nhi thần, nhi thần rất bội phục tài hoa cùng kiến thức của Đại hoàng huynh, thái phó của nhi thần đã không thể dùng, nhi thần cả gan, khẳng thỉnh phụ hoàng để Đại hoàng huynh đến An Doanh cung dạy cho nhi thần một phần.”
“Huynh hữu đệ cung là chuyện tốt, trẫm nghĩ Hàn Nhi cũng sẽ vui đến đây vì Sở Nhi chỉ bảo, việc này trẫm chuẩn . Nhưng Hàn Nhi dù sao cũng không phải thái phó, trẫm sẽ chọn người khác đảm nhiệm thái phó của Sở Nhi.”
“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng.” Thái phó và gì gì đó, đều không sao cả. Bản thân hiện tại, không thể rời đi An Doanh cung là sự thật, từ ngày đó về sau, mặc dù dùng kế làm cho Đại hoàng huynh đến An Doanh cung vài lần, nhưng huynh ấy đều đối hắn lãnh đạm phi thường, vội vàng rời đi. Như bây giờ, cho dù về sau không nguyện ý, cũng không có thể lập tức bước đi.
“Băng, Nghiêm cùng Tiễn Linh còn có miệng giếng cạn kia sẽ để cho ngươi xử lý .”
“Dạ, chủ nhân.”
“Ngân Nhi, chúng ta đi gặp mẫu phi ngươi.”
“Ân.”
Hoa Ngạo Kiết ôm lấy Hoa Nguyệt Ngân chậm rãi đi ra An Doanh cung.
Rất nhanh, một cái sân thập phần cũ nát xuất hiện trước mắt Hoa Nguyệt Ngân, so với cung điện xinh đẹp bên cạnh hết sức tương phản. Đẩy cửa vào, trong viện là mấy phòng nhỏ xếp hàng dài, góc phòng âm u tạp vật rơi tứ tung. Từ phòng ốc bẩn cùng tro bụi trên cửa sổ có thể thấy rõ nơi này không ai quét dọn. Trong viện im ắng, xem ra nơi này rất ít có người đi lại.
“Là ai?” Đột nhiên trong viện truyền đến một thanh âm nữ tử, cùng với một tiếng ho khan không đè nén được.
Nghe thanh âm, Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên ngẩng đầu tìm kiếm nơi phát ra.
Ngay sau đó, cửa một gian phòng nhỏ mở ra, từ bên trong một nữ tử chậm rãi bước ra, nữ tử dáng người cao gầy, trên mặt tuyệt mỹ giấu không được mỏi mệt cùng tiều tụy, tóc dài đen như mực dùng một sợi vải thô đánh bính lại, thả đến hông. Khi nàng thấy rõ ràng người đến là ai, hai mắt kinh hoảng trợn to, “Bệ hạ. . . . . .” Nàng không chỉ có phát ra thanh âm run rẩy, ngay cả hàm răng cũng không dừng run lên.
Trong lòng nhịn không được có chút bàng hoàng mà giật mình nhìn đứa nhỏ kia, trong ánh mắt nhìn y hơi hơi có chút áy náy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.