Chương trước
Chương sau
Tin tức Hoa Ngạo Kiết bãi giá An Doanh cung truyền đến, Hoa Nguyệt Linh chưa đến chín tuổi liền nhảy xuống giường, hưng phấn chạy tới chạy lui trong tẩm cung, vội vàng muốn chết đi được.
“Tiểu Linh Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống, còn lộn xộn nữa, mẫu phi cũng không giúp ngươi chải đầu đâu.” An Nính ôn nhu nhìn nữ nhân, trên mặt mỉm cười tràn đầy sủng nịch, ngữ khí dịu dàng hơi trách móc, nghe là biết ngay, nuông chiều chỉ có của mẫu thân đối đứa con.
Thuở nhỏ thân hư thể nhược, Hoa Nguyệt Linh hàng năm làm bạn cùng cái giường, so với hài đồng tám tuổi bình thường thoạt nhìn phải nhỏ gầy hơn nhiều, làn da bạc nhược như tờ giấy, tái nhợt không có huyết sắc, không tính là rất đẹp, nhưng một đôi mắt màu vàng tròn tròn linh động lại thập phần vui vẻ.
“Hảo mẫu phi, thêm một chút nữa là tốt rồi, chỉ một chút nữa thôi.” Hoa Nguyệt Linh vừa cam đoan vừa rung đùi đắc ý tiếp tục ngâm nga đường thi.
An Nính cười nhìn bé, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thỏa hiệp nói: “Được rồi, bất quá thật sự chỉ có thể thêm một chút thôi nga.”
Hoa Nguyệt Linh không ngừng ngâm nga đường thi, không ra miệng trả lời An Nính, chỉ là dùng sức gật gật đầu cam đoan.
Hoa Ngạo Kiết đã lâu không tới An Doanh cung , An Nính hiểu được tâm tình nữ nhi khát vọng nhìn thấy phụ thân, bởi vì nàng cũng đồng dạng mong đợi nhìn thấy ái nhân, bởi vậy, nữ nhi bất chấp thân thể suy yếu, kéo nàng hỗ trợ trang điểm ăn mặc, vội vàng ngâm nga đường thi, nàng cũng không ngăn cản. Đứa nhỏ, tâm hướng tới tình yêu, khát vọng được yêu, nhất là tình yêu vô điều kiện của cha mẹ. Điều này đối với đứa nhỏ nhà bình dân có lẽ đơn giản, nhưng đối với hoàng tử, công chúa sinh ra trong cung mà nói, chỉ là hy vọng xa vời . Cha mẹ cổ vũ tán dương, là chất dinh dưỡng thiết yếu để đứa nhỏ lớn dần, nhưng đến nay cũng chỉ có mình mình đơn phương cố gắng, nàng hiểu được nữ nhân có bao nhiêu sao khát vọng được phụ thân chú ý cùng khen ngợi.
“Nương nương, bệ hạ sắp đến An Doanh cung .” Thanh âm thái giám bén nhọn truyền vào tẩm cung An Doanh cung.
“Tiểu Linh Nhi mau, phụ hoàng đến kìa.” An Nính vội đứng dậy, lôi kéo Hoa Nguyệt Linh bước nhanh đi ra tẩm cung.
“Nhưng con còn chưa chải đầu.” Hoa Nguyệt Linh vừa kháng nghị vừa thất kinh đuổi kịp cước bộ của An Nính, sốt ruột ngay cả trên cái mũi khéo léo cũng trộm đổ mồ hôi.
“Không quan hệ, phụ hoàng sẽ không để ý.” An Nính không thể không có lệ an ủi nữ nhi .
Một tiếng “Bệ hạ giá lâm” , tất cả mọi người trong An Doanh cung đều đi ra nghênh giá.
“Thần thiếp cung nghênh thánh giá.”
“Ái phi bình thân.” Hoa Ngạo Kiết nâng nàng dậy, sau đó đối người trên mặt đất ra lệnh: “Đều đứng lên đi” .
“Tạ ơn bệ hạ.” Hai người cùng nhau đi vào An Doanh cung.
Đại sảnh cao rộng mở, trang hoàng xa hoa thanh lịch, đèn lưu ly thất sắc từ giữa tỏa sáng ra, đại sảnh bày chiếc ngai hai bên dùng cẩm thạch khắc thành, hai bên ngai có hai bình hoa ngọc lưu ly cao nằng nửa người, khắc hoa cẩn thận cùng sắc thái hài hòa, hiện ra phẩm vị bất phàm cùng khí chất của chủ nhân.
Ngồi vào chỗ của mình xong, Hoa Ngạo Kiết mỉm cười nhìn về phía An Nính ngồi bên cạnh, dò hỏi: “Ái phi gần đây khỏe không?”
“Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần thiếp tốt lắm.” An Nính dịu dàng đáp.
Đôi mắt Hoa Ngạo Kiết vừa chuyển, thẳng tắp bắn về phía một góc đại sảnh, cười trêu chọc nói: “Tiểu Linh Nhi làm sao vậy, không nhận ra phụ hoàng sao?
Hóa ra Hoa Nguyệt Linh thừa dịp An Nính chưa chuẩn bị, sớm giãy khỏi tay nàng, tránh ở góc tối bí ẩn nhất đại sảnh, vừa không hành lễ cũng không nói gì, chỉ mở to cặp mắt màu vàng to tròn tròn linh động, trộm nhìn chằm chằm Hoa Ngạo Kiết.
Nghe được Hoa Ngạo Kiết nói, Hoa Nguyệt Linh giống như đột nhiên như bừng tỉnh từ cõi thần tiên, đi thẳng đến chổ Hoa Ngạo Kiết, phe phẩy tay hắn làm nũng nói: “Phụ hoàng, phụ hoàng, Tiểu Linh Nhi rất nhớ người a.”
Hoa Ngạo Kiết mỉm cười sờ sờ đầu nàng, nói: “Phụ hoàng cũng rất nhớ Tiểu Linh Nhi, Tiểu Linh Nhi có ngoan ngoãn uống dược, thân thể có khỏe không?”
“Ân, Tiểu Linh Nhi thực nghe lời, đều ngoan ngoãn uống dược, còn cùng mẫu phi học thiệt nhiều thiệt nhiều đường thi, bây giờ đọc cho phụ hoàng nghe nha.”
“Tốt.”
Hoa Nguyệt Linh thanh thanh yết hầu nói: “Vậy Tiểu Linh Nhi trước hết đọc một đoạn 《 Trường kiền hành 》 . Thiếp phát sơ phúc ngạch, chiết hoa môn tiền kịch. Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. . . . . .” Hoa Nguyệt Linh rung đùi đắc ý, thao thao bất tuyệt, đem chút kiến thức trong bụng đều dùng hết. Dù sao cũng là một đứa nhỏ, nhìn thấy phụ thân lâu ngày không gặp, chỉ một lòng muốn biểu hiện, ngay cả trong đại sảnh khi nào có thêm hai người cũng không biết.
Không sai mà, một khắc nhìn thấy Huyền Băng dẫn Hoa Nguyệt Ngân đi vào đại sảnh, lực chú ý của Hoa Ngạo Kiết cũng chuyển dời đến trên người bọn họ, thực ra mà nói là chuyển dời đến trên người một mình Hoa Nguyệt Ngân.
Hoa Nguyệt Ngân bị ánh mắt hắn làm tim đập gia tốc, không khỏi cúi đầu xem kỹ chính mình, là mình tới rất vội vàng, không chú ý tới dáng vẻ cử chỉ sao? Nghĩ, ngón tay có chút không biết làm sao lung tung vuốt trên mái tóc mềm mại đen nhánh.
Đôi mắt tiểu tử kia tinh khiết cùng vẻ mặt làm lộ rõ không bỏ sót tất cả tâm tư của bé, Hoa Ngạo Kiết nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm lập tức biến vô cùng ôn nhu: “Ngân Nhi, lại đây.” Lập tức lại cúi đầu đối Hoa Nguyệt Linh đang lôi kéo mình không thôi nói: “Tiểu Linh Nhi ngoan, tới bên mẫu phi ngươi đi.”
Hoa Nguyệt Linh nháy mắt suy sụp hạ khuôn mặt nhỏ nhắn, không tình nguyện thản nhiên “Nga” một tiếng, quay đầu vốn định hung hăng trừng mắt liếc kẻ quấy rầy bé ngâm nga đường thi, nhưng nhìn thấy dung mạo đối phương thì hoàn toàn choáng váng.
Đôi mắt bảy màu trong suốt thấy đáy, cái mũi khéo léo tinh xảo, đôi môi ướt ước đỏ tươi, mái tóc đen nhánh mềm mại, làn da như bạch ngọc trong sáng, dáng người nhỏ xinh vừa khéo, hoàn mỹ dung hợp trên người đối phương, đẹp không giống tất cả mọi thứ trong thế gian, bé chưa từng thấy qua người hấp dẫn hơn.
Hoa Nguyệt Ngân chậm rãi hướng về Hoa Ngạo Kiết, ánh mắt không tự giác liếc qua tiểu cô nương đang sững sờ nhìn chằm chằm mình, vốn định nói cái gì đó, lại ở cảm giác được Hoa Ngạo Kiết phóng tới được tầm mắt sắc bén, buông ý niệm này trong đầu.
“Phụ hoàng.” Thân ảnh nhỏ nhắn đứng trước mặt Hoa Ngạo Kiết.
Giống như đối thế nhân tuyên bố quyền sở hữu của mình, Hoa Ngạo Kiết mở hai tay không chút do dự ôm tiểu tử kia ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng nói: “Ngân Nhi tới đúng lúc, phụ hoàng đang nhớ ngươi mà.” Lời nói của Hoa Ngạo Kiết ý vị thâm trường, Hoa Nguyệt Ngân hiểu ra ý tứ trong đó, trên mặt hiện lên hai rặng mây đỏ.
Hoa Ngạo Kiết cúi đầu tiến đến bên tai y, dùng âm lượng chỉ có y có thể nghe thấy nói: ” Dáng vẻ ngươi đỏ mặt dễ nhìn lắm.” Một tia nhiệt khí phất vào cái lổ tai non mềm của Hoa Nguyệt Ngân, có điểm ngứa, còn có điểm tê dại, còn có. . . . . . một trận nhiệt cháy nóng bỏng.
Hoa Ngạo Kiết nhìn thấy bộ dáng Hoa Nguyệt Ngân ngượng ngùng, thực hoài nghi khuôn mặt nhỏ nhắn của y có thể hồng đến mức chảy máu luôn hay không. Từ khi hai người tâm ý tương thông về sau, chỉ cần hắn hơi đùa một chút, tiểu tử kia sẽ mặt đỏ, nhưng hắn vẫn là nhịn không được đùa y, ai kêu hắn yêu thảm tiểu tử kia như vậy mà.
“Thật khá a!” Hoa Nguyệt Linh tán thưởng, si mê đưa tay hướng tới hai má đỏ bừng của Hoa Nguyệt Ngân, còn chưa đụng vào đã bị Hoa Ngạo Kiết một phen đẩy ra.
Nháy mắt, trong đại sảnh vang lên mấy tiếng hít không khí rất nhỏ, An Nính lại bất chấp hình tượng từ ngai nhảy dựng lên, chỉ có Huyền Băng vẫn giống như không có việc gì, mặt không chút thay đổi đứng ở một bên.
Hoa Nguyệt Linh ngây ngẩn cả người, bé chỉ là nghĩ muốn sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi không chân thật kia thôi, như thế nào cũng không nghĩ tới bé bị phụ hoàng mà bé thích nhất đẩy ra, làm hại bé ngã sấp xuống. Tuy rằng phụ hoàng đẩy bé khí lực cũng không lớn, ngã sấp xuống, nguyên nhân lớn là do chính mình không đứng vững, nhưng nếu không phải phụ hoàng đẩy bé, bé như thế nào ngã sấp xuống được? Nghĩ vậy, đôi mắt màu vàng tròn tròn linh động của Hoa Nguyệt Linh chứa nước mắt đầy ủy khuất, ngay cả chính mình là thời điểm nào được mẫu phi nâng dậy, ôm vào trong ngực an ủi cũng không biết.
“Bệ hạ thứ tội, Linh Nhi tuổi nhỏ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, thần thiếp mang nàng đi xuống.” Nữ nhi bị ủy khuất, tuy rằng đau lòng, tuy rằng không cam tâm, nhưng nàng quyết không không khôn ngoan dùng mưu toan lấy lại công đạo, bởi vì trong hoàng cung này không có công đạo đáng nói, ngươi được sủng ái, công đạo sẽ hướng về ngươi, một khi thất sủng, cũng đừng trông cậy gì vào công đạo nữa. Nàng rất rõ ràng địa vị của nam hài trước mắt này trong cảm nhận của nam nhân, khi nam nhân không hề ngủ lại ở bất cứ chổ phi tử phi tần nào, nàng cái gì cũng đều rõ ràng, cho nên giờ phút này nàng trừ bỏ nhường nhịn, không có lựa chọn nào khác.
“Ân.” Hoa Ngạo Kiết lãnh nghiêm mặt gật đầu, lập tức lại nói: “Bất quá ái phi nhớ nhanh lên trở về, hôm nay trẫm rất có hứng thú cùng ái phi nói chuyện “Tái Bồ Tát” lâu chưa nhắc tới.” Hắn cố ý nhấn mạnh ở ba chữ “Tái Bồ Tát”, khóe miệng gợi lên, như cười mà không cười.
Nghe xong lời này, thân thể An Nính không thể quan sát nhẹ nhàng run lên, không nói gì, khóe mắt dư quang sợ hãi liếc về phía Hoa Ngạo Kiết. Hắn cũng biết sao ? Cũng phải, nếu hắn không việc đối hậu cung từ trước đến nay chẳng quan tâm, chút tính toán này của nàng cũng không có thể giấu được hai mắt hắn. Nhưng nàng không cam lòng, nàng dùng thời gian sáu năm, mắt thấy đại sự đã thành, vì sao hắn cố tình ở thời điểm mà can thiệp? Lại là vì đứa nhỏ kia sao không? Nhưng chuyện này cùng hắn có quan hệ gì đâu? Mang theo đủ loại nghi vấn, An Nính ôm nữ nhi còn đang nức nở bước ra khỏi đại sảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.