Bất hiếu có ba điều, không có hậu duệ là tội lớn nhất! Gần đây, Việt Đại luôn đốt nhang khấn vái. Việt gia hắn bây giờ nếu không sinh được con trai thì coi như là đứt hương mạch. Cho nên, vô luận như thế nào cũng phải có người nối dõi! Sỡ dĩ có cái tên Việt Đại này là vì: sau khi Việt Đại ra đời, cha hắn hùng tâm tráng trí muốn những đứa con sau được gọi là: Việt Nhị, Việt Tam, Việt Tứ... Tổ tiên Việt gia ở thành Đông, thôn Đê Hạ. Nhiều thế hệ sinh sống bằng nghề trồng trọt. Chưa từng bước ra khỏi thôn. Không hiểu biết nhiều. Và chỉ có hy vọng duy nhất là có nhiều con cháu để cuộc sống sau này, khi về già có chỗ nhờ cậy.
Song yêu cầu nhỏ như thế mà ông trời không cho. Việt Đại chỉ có ba cô con gái. Có ba đứa con gái, đồng nghĩa với lỗ vốn. Mỗi khi xuất giá đều phải vét sạch nhà cửa. Cũng may gả đi không xa, và các nàng còn có lương tâm, thường giúp đỡ cho gia đình. Vì thế đến năm gần hai mươi, Việt Đại mới lấy thêm một người nữa, ở huyện khác, họ Lâm. Lâm thị thì đẹp, nhưng số mệnh thì không. Nàng yếu ớt, nhiều năm nằm trên giường bệnh. Vốn là bà mối và Việt nhị cô nương có quen biết; dưới sự phó thác của Lâm gia, bà mối dẻo mồm dẻo miệng nói Lâm thị là người bổn phận, không hề ra khỏi nhà, và có nhiều đồ cưới; Việt nhị cô nương thấy một mối tốt như thế thì làm sao mà tặng cho người khác được, nên đã chạy về nhà mẹ đẻ hỏi.
Việt gia dĩ nhiên mừng rỡ về mối hôn sự tốt đẹp này, vì thế mới mời bà mối kia thương lượng, vài lần qua lại là đã định được ngày. Đêm động phòng, khi vén khoăn voan, Việt Đại nhìn xem kinh ngạc đến ngây người, vui mừng khôn xiết. Hôm sau, Lâm thị dâng trà cho cha mẹ chồng. Hai ông bà cũng mừng vì đã rước được cô con dâu xinh đẹp.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.