Khánh trạch rất rộng, hành lang gấp khúc trong từng sân đều có đốt đèn, sáng mờ mờ một đường. Ánh đèn chiếu sáng mặt tường, hắt bóng cây cột bắt chéo sau lưng. Gió đêm vừa thổi xuyên qua nhánh cây đột nhiên phát ra tiếng xào xạc khe khẽ, làm người nghe thấy sợ hãi. Cách đó không xa, có mấy người quẹo vào hành lang gấp khúc, tiếng bước chân rất nhỏ nhất thời xóa tan sự yên lặng bao phủ trong bóng đêm.
Tiểu Huyền cầm đèn ở phía trước, tai cũng không nhàn rỗi, nghe động tĩnh người phía sau.
Hỉ Mi đi bên cạnh Âm Cố, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xung quanh vài lần, xác định không ai đi theo lúc này mới nói với người bên cạnh.
"Vương Di Nguyệt thật không có gì chứ?"
Bước chân Âm Cố vẫn nhẹ nhàng, tiết tấu không bị quấy rầy. Tinh thần Âm Cố đang lặng lẽ ngưng tụ, bất động thanh sắc tập trung ở phía sau. Nói ra thì mình giết người không ít, nhưng chỉ là nhiệm vụ trong gia tộc nên hiếm khi có địch nhân tự tìm tới cửa. Huống chi cái khí tức này là ngay sau khi mình vào sân của Vương Di Nguyệt đã tồn tại. Đầy ác ý mà lại tự tin đến thế. Âm Cố yên tâm bước đi, khóe miệng nhịn không được mỉm cười.
Hỉ Mi thấy được nụ cười ấy, vậy mà phát lạnh trong lòng. Vì sao Âm Cố cười? Vì sao Âm Cố cười ngay sau khi mình hỏi? Tay Hỉ Mi vốn đã rất lạnh, lại nắm tay Âm Cố, phát hiện tay của đối phương còn lạnh hơn mình.
"Cô không cần phải giấu ta đâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-co/4465276/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.