Hỉ Mi không kể cụ thể về Tiền gia cho Âm Cố, mà Âm Cố cũng không muốn nghe. Âm Cố ngồi ở phía sau Hỉ Mi, ngẫu nhiên sẽ đụng tới Hỉ Mi, có khi đụng đến bàn tay lạnh lẽo của nàng. Nghĩ đến Hỉ Mi lại một mình chiến đấu hăng hái.
Nhìn sắc mặt Tiền Hữu là biết nhất định Hỉ Mi rất thẳng thừng. Xem ra bệnh liệt giường vài ngày tựa hồ giúp nàng suy nghĩ rất nhiều thứ.
Trở lại khách điếm, con ngựa Trương gia cho Âm Cố cưỡi về nhốt cùng với Hưởng Linh. Hỉ Mi cho Hưởng Linh ăn nhiều thêm một chút, để chuẩn bị lên đường ngay.
Khi vào phòng, Hỉ Mi cảm thấy hơi choáng, sống lưng lạnh hết cả, mới phát hiện mình đổ mồ hôi đầy người. Nàng chưa từng đơn thân đối mặt với nhiều người như vậy. Ví dụ như về vấn đề thân thế như vầy thì vì sao lại đến đoạt tú cầu cũng bị bức bách trả lời vài lần.
Âm Cố ra ngoài gọi nước ấm cho Hỉ Mi, để tránh bệnh cũ tái phát lại không thoải mái.
Hỉ Mi tắm xong, Âm Cố bưng cơm vào. Mấy ngày nay Âm Cố cẩn thận chăm sóc nên Hỉ Mi cũng không hề thụ sủng nhược kinh.
Khi ăn, Hỉ Mi tò mò hỏi quá trình Âm Cố làm việc, Âm Cố tùy ý nói vài thứ.
Hỉ Mi nghe nói mẫu tử bình an, thì thào cảm thán nói: "Thật tốt!!"
Âm Cố không nói gì, chỉ là gắp chút đồ ăn cho nàng. Hỉ Mi cảm kích cười, ăn lấy nó.
Sau khi ăn xong, Hỉ Mi mới nhìn tay mình nói:
"Ta thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-co/4465300/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.