Một lần chờ của Âm Cố, chờ qua một năm, đến tận tiết Vũ Thủy (một trong 24 tiết, vào các ngày 18, 19, 20 tháng 2).
Tiết Vũ Thủy mưa quý như dầu, rơi xuống vô cùng dai dẳng. Còn chưa nghe tiếng sấm dậy, cũng đã thoảng trước hương xuân.
Âm Cố đứng ở dưới tàng cây, không ngờ lại thấy lá non lặng lẽ đâm chồi.
Thu dọn đồ đạc, Âm Cố vẫn lui tới hiệu thuốc như thường. Mùa xuân đúng là mùa dễ cảm lạnh, tuy rằng lập xuân vừa qua khỏi không lâu. Cho nên gần đây, đến hiệu thuốc nhiều nhất là tiểu hài tử. Tiểu hài tử hay khóc nên dễ khiến người ta phiền lòng, đại phu ngồi xem chẩn cũng bị làm cho đau đầu, vì thế rất bội phục Âm Cố còn có thể mặt không đổi sắc.
Nói đến, thật ra tư tưởng nàng ổn hơn so với người ta một ít thôi. Những tạp âm này, nếu làm như không nghe thấy thì thật sự có thể không nghe thấy.
Vốn nàng chỉ chẩn bệnh cho nữ, hiện tại bởi vì bệnh nhân quá nhiều nên cũng sẽ giúp trông nom một chút. Nếu có mời đi đỡ đẻ thì dĩ nhiên đừng bàn.
Hôm nay mưa, ứng với cổ nhân nói, là thiên tế.
Âm Cố cầm dù, từ từ đi qua ngã tư đường. Trên đường thấy một tiệm bán diều giấy đang thu dọn diều ở ngoài vào, nhất thời có chút hiếu kỳ.
Nghe nói mùa xuân là mùa thả diều tốt nhất, khó trách tiệm này hết hàng sớm.
Khi đi vào hiệu thuốc, bệnh nhân vẫn đông như mọi ngày.
Hiệu thuốc có tên là 'Hữu Trì Đường', chưởng quầy họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hi-tuong-co/4465267/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.